Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm @Comic - Tập 4
Giới thiệu về tác phẩm
"Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm" (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu) là một trong những series light novel đình đám nhất trong vòng 20 năm trở lại đây. Bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, minh họa bởi họa sĩ Ponkan8 và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Sự thành công của tiểu thuyết gốc đã tạo nên một loạt các phiên bản chuyển thể như TV series anime, manga, artbook. "Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm @comic" được xem là bản chuyển thể truyện tranh bám sát nội dung bản gốc nhất, do họa sĩ Naomichi Io minh họa, đăng tải trên tạp chí Monthly Sunday G-X của Shogakukan và hiện đã xuất bản 21 tập tankobon.
Nội dung chính
Tập 4 của "Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm @comic" tiếp nối những rắc rối của CLB Tình nguyện. Sau khi mâu thuẫn giữa Yuigahama với hai thành viên còn lại tạm lắng xuống, Zaimokuza Yoshiteru lại một lần nữa kéo CLB Tình nguyện vào cuộc đối đầu gay cấn với CLB Trò chơi.
Mùa hè oi ả ở Chiba khiến mọi người thêm bức bối. Bầu không khí ngột ngạt trong CLB Judo ngày càng trầm trọng do sự nghiêm khắc và khó tính của một cựu thành viên. Câu chuyện trở nên phức tạp khi CLB Judo yêu cầu CLB Tình nguyện giúp tuyển thêm thành viên, đẩy họ vào một thử thách mới.
Review nội dung
Tập 4 tiếp tục mang đến những tình huống hài hước và đầy bất ngờ, đặc trưng của series Oregairu. Tác giả khai thác những vấn đề về tình bạn, tình yêu, sự trưởng thành trong môi trường học đường một cách chân thực và sâu sắc. Dù xoay quanh những câu chuyện tưởng chừng đơn giản, "Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm @comic" luôn giữ được sự cuốn hút cho người đọc bởi những tình tiết bất ngờ, những cuộc đối thoại dí dỏm và những bài học ý nghĩa về cuộc sống.
Mục lục
* Chương 18: Dù vậy, Zaimokuza Yoshiteru lại đơn độc khóc than nơi vùng hoang vu (phần đầu)
* Chương 19: Dù vậy, Zaimokuza Yoshiteru lại đơn độc khóc than nơi vùng hoang vu (phần cuối)
* Chương 20: Cuối cùng, sự khởi đầu của cậu ấy và cô ấy cũng đến hồi kết
* Chương 21: Đến bây giờ mà một vài người vẫn chưa biết mình nên quay về đâu (phần đầu)
* Chương 22: Đến bây giờ mà một vài người vẫn chưa biết mình nên quay về đâu (phần giữa)
* Chương 23: Đến bây giờ mà một vài người vẫn chưa biết mình nên quay về đâu (phần cuối)
Thông tin tác giả
* **Naomichi Io:** Ra mắt lần đầu với giải thưởng Nỗ lực và giải thưởng Nhà văn mới lần thứ 23 của tạp chí GX. Phát hành truyện ngắn lần đầu trên website chuyên phân phối truyện tranh trên điện thoại mang tên Moba Man và tác phẩm này là series đầu tay.
* **Wataru WATARI:** Ra mắt với tác phẩm Những câu chuyện ma giành giải Nhất trong cuộc thi Light novel Shogakukan lần ba của Gagaga Bunko. Các tác phẩm chính: Những câu chuyện ma, Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm.
* **Ponkan8:** Hoạ sĩ vẽ tranh minh hoạ. Tác phẩm chính: Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm, Sư tử không đi làm và thánh nữ đỏ, Thám tử hội học sinh Kirika.
Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 10: Mối Quan Hệ Mới, Kỷ Niệm Cũ
Giới thiệu
"Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm" (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel đình đám nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, minh họa bởi Ponkan8 và được xuất bản bởi nhà xuất bản Shogakukan.
Bộ truyện đã giành được giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp (2014, 2015 và 2016). Hachiman và Yukinoshita, hai nhân vật chính, cũng được bình chọn là nam nữ chính được yêu thích nhất trong những năm đó. Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động cũng được công nhận là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất năm 2015. Cho đến nay, series đã kết thúc với 14 tập, bán được hơn 10 triệu bản.
Nội dung tập 10
Tập 10 của "Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm" đưa độc giả đến với mùa đông, thời khắc cuối năm khi mọi người bận rộn với những lễ hội và mua sắm. Hachiman bất ngờ gặp lại Yukinoshita Haruno, Hayama Hayato và những người bạn khác.
Mùa đông cũng là thời điểm đánh dấu những ngày cuối cùng của năm lớp Mười Một. Mọi người dần nhận thức về những thay đổi sắp xảy ra, đồng thời trân trọng từng khoảnh khắc cuối cùng bên nhau. Hachiman, Yukinoshita và những người bạn của họ đang đối mặt với những mối quan hệ mới, những quyết định khó khăn, và những câu hỏi chưa có lời giải.
Review
Tập 10 là một bước ngoặt đầy cảm xúc trong hành trình trưởng thành của Hachiman và những người bạn. Tác giả Wataru WATARI khéo léo khai thác những tâm tư, tình cảm phức tạp của tuổi trẻ. Hachiman, với suy nghĩ độc lập và cách hành xử bất cần, dần hé lộ sự quan tâm, lo lắng và những mong muốn sâu thẳm trong lòng. Mối quan hệ giữa Hachiman và Yukinoshita tiếp tục phát triển, gợi nên nhiều suy đoán và tò mò về tương lai của họ.
Cùng với những tình huống hài hước, nhẹ nhàng, tập 10 cũng mang đến những khoảnh khắc đầy xúc động. Tình bạn, tình yêu, và những ước mơ tuổi trẻ được thể hiện một cách chân thực, khiến người đọc đồng cảm và suy ngẫm.
Tác giả
* **Wataru WATARI**: Sinh năm 1987, nhóm máu A, cung Bảo Bình. Là một tác giả trẻ với lối viết dí dỏm, mang đến những câu chuyện thanh xuân đầy ý nghĩa.
* **Ponkan 8**: Là họa sĩ minh họa tài năng, góp phần tạo nên sức hấp dẫn của series với những hình ảnh đẹp mắt và sinh động.
Bố cục sách
* **Ghi chép thứ nhất: Có lẽ, đó chẳng phải lời bộc bạch của ai cả.**
* **Chương 1: Cuối cùng thì Hikigaya Komachi cũng đi cầu nguyện**
* **Chương 2: Như mọi khi, Yukinoshita Haruno lại đến phá bĩnh**
* **Chương 3: Chẳng biết từ bao giờ, Isshiki Iroha đã trở thành khách quen**
* **Chương 4: Dẫu vậy, Miura Yumiko vẫn muốn được biết**
* **Chương 5: Cho tới ngày ấy, Totsuka Saika vẫn sẽ đợi**
* **Chương 6: Yukinoshita Haruno lộng lẫy tan biến vào trong bóng tối**
* **Ghi chép thứ hai: Hoặc có thể, đó là lời bộc bạch của tất cả mọi người**
* **Chương 7: Lúc nào Hayama Hayato cũng đáp ứng kỳ vọng của mọi người**
* **Chương 8: Cứ thế, quá khứ và tương lai của mọi người hoà lẫn vào nhau rồi tập kết ở hiện tại**
* **Ghi chép thứ ba: Nếu như vậy thì đó là lời bộc bạch của ai đây**
* **Chương 9: Nhưng rồi, Yukinoshita Haruno đã nói như thế này**
* **Lời bạt**
Trích dẫn
"Hikigaya, cậu... bị thương à?”
Yukinoshita nheo mắt lại với vẻ thương tâm khi liếc về phía đôi chân của tôi.
“Ờ, một chút thôi.”
Tôi không thể nói mình bị vướng chân vào nhau rồi ngã lăn ra được. Nghe tệ lắm. Với lại như thế thì giống hệt như lúc nạn nhân của một vụ bạo hành gia đình đang viện cớ còn gì. Kiểu như “Không phải đâu! Vết thương này là do bị ngã thôi mà!” ấy. Không thể để cậu ta lo lắng thừa thãi rằng tôi đang bị bạo hành gia đình được.
“Đáng lẽ cậu phải sơ cứu ở đấy luôn chứ. Chỗ đó cũng có nhân viên y tế mà.”
“Lúc tôi đến đích thì không còn ai nữa rồi...”
Nghe tôi trả lời vậy, Yukinoshita bèn chống tay lên trán và bắt đầu suy nghĩ.
“Có vẻ hơi không đúng lúc nhỉ?.. Hay là tại số cậu đen. Hoặc cũng có thể là do đôi mắt của cậu nữa.”
"...”
Trích dẫn này là một ví dụ minh họa cho sự tương tác hài hước và đầy ẩn ý giữa Hachiman và Yukinoshita. Lối thoại dí dỏm, cùng với những chi tiết miêu tả tinh tế, tạo nên một không khí vui nhộn nhưng không kém phần sâu sắc.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. - Bản đàn thứ năm: Khi tình bạn và tình yêu giao thoa
Giới thiệu
"Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm." (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây. Được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI và minh họa bởi Ponkan8, bộ truyện được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Thành công vang dội
"Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm." đã giành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Không chỉ vậy, nam chính Hachiman và nữ chính Yukinoshita Yukino cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015.
Đến thời điểm hiện tại, series đã phát hành được 12 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 7 triệu bản, một con số mà những đầu sách nổi tiếng như Cô gái văn chương hay Sói & Gia vị cũng chưa từng làm được.
Nội dung chính
Mùa hè ngắn ngủi đã sắp kết thúc, Hachiman cùng Komachi tiếp tục cuộc sống thường nhật. Yui đến thăm nhà Hachiman, Totsuka và Kawasaki lại tìm đến cậu với những yêu cầu riêng. Tại lễ hội bắn pháo hoa, Hachiman bất ngờ gặp lại Haruno - chị gái của Yukino.
Hachiman, người luôn tự cho mình là chuyên gia về sự cô độc, lại không thể lờ đi những thay đổi phức tạp đang diễn ra giữa Yukino, Yui và bản thân cậu. Mối quan hệ của họ, vốn dĩ đã rối rắm, giờ đây càng thêm mơ hồ và đầy bất ngờ.
Review nội dung
Bản đàn thứ năm là một bước ngoặt của những nét thanh xuân vẫn còn đang lầm lạc này. Tác giả Wataru WATARI đã khéo léo xây dựng những tình huống hài hước, đầy bất ngờ và sâu sắc.
Hachiman, với tính cách “lạnh lùng” và khả năng quan sát sắc bén, tiếp tục “đánh giá” mọi người xung quanh. Tuy nhiên, ẩn sâu trong sự cô độc và xa cách là một Hachiman nhạy cảm và đầy suy tư. Cậu không chỉ chứng kiến sự thay đổi trong mối quan hệ của mình với Yukino và Yui, mà còn phải đối mặt với những cảm xúc phức tạp của bản thân.
Tác giả sử dụng những lời thoại thông minh, dí dỏm và đầy ẩn ý để hé lộ tâm tư của các nhân vật. Mỗi nhân vật đều sở hữu những nét tính cách độc đáo và những bí mật riêng.
Cuốn sách không chỉ là một câu chuyện tình yêu đơn thuần mà còn là một bức tranh chân thực về những mối quan hệ phức tạp của tuổi trẻ. “Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm.” đưa độc giả đến những suy ngẫm về tình bạn, tình yêu và sự cô đơn trong cuộc sống.
Về tác giả
Wataru WATARI sinh năm 1987. Anh thường xuyên đến trễ giờ hẹn và dường như không bắt kịp được thời đại hay các trào lưu. Tuy nhiên, điều đó không ảnh hưởng đến tài năng viết lách của anh.
Minh họa bìa
Ponkan8, hiện đang sống tại Kyoto, là người tạo nên những hình ảnh minh họa đẹp và sống động cho bộ truyện. Phong cách vẽ của Ponkan8 mang đến một nét đẹp tinh tế và thu hút cho từng nhân vật.
Bố cục sách
Chương 1: Đột nhiên sự bình yên của nhà Hikigaya sụp đổ
Chương 2: Quả nhiên tôi không thể nhớ nổi Kawasaki Saki
Chương 3: Không ngờ lựa chọn của Totsuka Saika lại tinh tế như vậy
Chương 4: Đáng tiếc, không ai biết sợi tơ hồng của Hiratsuka Shizuka nối tới đâu
Chương 5: Bỗng Hikigaya Komachi nghĩ tới ngày phải rời xa anh trai
Chương 6: Và Yuigahama Yui biến mất trong đám đông
Chương 7: Vậy Hikigaya Hachiman thì sao?
Chương 8: Dù chỉ một chút nhưng Yukinoshita Yukino cũng đã đứng lại
Trích dẫn
“Nếu ném kim loại hay các loại muối vào lửa, mỗi nguyên tố sẽ cháy trong một ngọn lửa có màu đặc trưng riêng. Một ngọn lửa màu xanh trắng cũng sẽ biến đổi tùy vào nguyên tố mà chúng được tác động vào. Không ngờ con người cũng tương tự như vậy. Khi con người tiếp xúc với con người, nhất định sẽ xảy ra một phản ứng nào đó. Màu sắc của chúng cũng vô cùng đa dạng. Khi người tiếp xúc với chúng ta thay đổi, phản ứng của chúng ta cũng thay đổi. Giống như pháo hoa đa sắc màu, màu sắc phản ứng cũng hoàn toàn biến đổi theo.”
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.
Tháng ba.
Giờ đã đến mùa tuyết tan, nhưng hãy còn xa lắm mới tới ngày lộc non hy vọng nhú mầm.
Yukino, Yui và Hachiman, cả ba người họ đều đang tìm cách bày tỏ suy nghĩ trong lòng, tìm hướng hành động sao cho đúng đắn. Cũng đã đến lúc chấm dứt mối quan hệ bế tắc mà họ vẫn duy trì cho tới bây giờ...
Yukino ao ước mình có thể ở đây, chứng kiến cái kết của câu chuyện này.
Yui lại nguyện cầu họ sẽ tiếp tục bên nhau mãi mãi!
Tuy nhiên, dù khao khát thời gian mãi ngừng trôi vào giờ khắc hoàng hôn đẹp đẽ... nếu mặt trời không lặn xuống thì ngày mới sẽ chẳng bao giờ tới. Để có thể tiến về phía trước, cần học cách từ bỏ, cần phải đánh dấu chấm hết cho câu chuyện hôm nay!
Đón đọc tập mới nhất của Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm!
Mục lục:
Interlude
Chương một: Cô Hiratsuka đắm chìm trong hoài niệm quá khứ xa xôi
Chương hai: Dù sao đi nữa, Isshiki Iroha vẫn muốn xác nhận lại một điều
Interlude
Chương ba: Cho đến cuối cùng, Yuigahama Yui vẫn tiếp tục dõi theo
Interlude
Chương bốn: Một lần nữa, Hikigaya Hachiman lại phát biểu ý kiến
Chương năm: Chẳng rõ từ lúc nào, dòng chữ cuối phim đã bắt đầu chạy dọc màn hình
Interlude
Chương sáu: Không ai biết rằng Hayama Hayato đang hối hận
Interlude
Chương bảy: Khung cảnh mà Ebina Hina trông thấy thông qua mắt kính của mình
Interlude
Chương tám: Tôi nguyện cầu rằng ít nhất mình sẽ không phạm sai lầm nữa
Interlude
Thông tin tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987, nhóm máu A, cung Bảo Bình. Năm tháng thấm thoắt trôi qua, dạo gần đây tôi cứ có cảm giác thời gian lao đi rất nhanh. Người trưởng thành thường nói, chính cuộc sống thường ngày chẳng có gì đặc biệt mới là không thể thay thế. Trước đây, tôi không hiểu lắm, nhưng giờ thì đã vỡ lẽ ra rồi.
Ponkan8
Lâu lắm rồi mới vẽ minh hoạ cho nhiều nhân vật thế này, tôi cũng thấy lòng mình ngậm ngùi cay đắng.
Trích đoạn sách:
“Thì ra là vậy… Kế hoạch này không tệ chút nào.”
Tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt vào tấm bảng trắng, buông một tiếng thở dài cảm thán.
“Cảm ơn cậu,” Yukinoshita chỉ đáp lại bằng mấy chữ ít ỏi.
Đúng vậy, tôi nói nghiêm túc đấy, mặc dù trên thực tế đây mới chỉ là bản tóm lược, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà họ đã nghĩ ra được nhiều thứ như vậy…
Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là một kế hoạch hoàn hảo không có điểm yếu.
“Vậy chúng ta có bao nhiêu khả năng chiến thắng?”
Tôi gõ khớp ngón tay cộc cộc lên tấm bảng trắng và hỏi, còn Isshiki thì “ư” một tiếng nghẹn lời chẳng biết nói gì, vẻ mặt gượng gạo. Thế nhưng, lông mày của Yukinoshita vẫn không hề nhíu lại. Cậu ta lên tiếng bằng giọng khá bình tĩnh.
“Nói chung cũng không ít. Chúng ta đã cân nhắc đến mong muốn của đối phương và xây dựng nên một kế hoạch để thỏa mãn những mong muốn đó. Tôi nghĩ khả năng chiến thắng cũng không phải quá thấp.”
“À ừm, chắc vậy. Nếu đồng ý với hầu hết yêu cầu của đối phương, chắc sẽ được thông qua thôi… Bình thường thì đúng là như thế.”
Nhưng chúng tôi đều biết rằng sẽ không dễ dàng như vậy.
Lần này chắc chắn không phải là “lúc bình thường”.
Đối phương nhất định sẽ bới lông tìm vết để đập tan kế hoạch tổ chức prom. Họ đưa ra yêu cầu không phải để cải thiện chất lượng buổi prom, càng không phải để chúng tôi có thể tiếp tục tiến hành tổ chức. Dù cho bên chúng tôi có nhượng bộ đến mức nào, luôn luôn tồn tại khả năng ngay đến bản thân kế hoạch đưa ra cũng không được thông qua. Tôi nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa, vẫn còn thiếu một yếu tố để có thể thành công vượt qua cửa ải.
Yếu tố này chính là nhược điểm trong kế hoạch của Yukinoshita và Isshiki.
Nhưng lật ngược lại vấn đề, cũng có nghĩa ở đây vẫn còn chỗ cho tôi tham gia vào.
Tôi đã vừa âm thầm quan sát thái độ của Yukinoshita từ nãy giờ vừa tính toán thời điểm để đề cập đến chuyện đó. Nếu vẫn định bàn luận thì chắc chỉ có lúc này là thích hợp nhất. Tôi liếc sang Isshiki một cái. Chú ý đến hành động của tôi, con bé liền khẽ gật đầu đáp lại.
“Yukinoshita, tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không?”
Nghe tôi hỏi, Yukinoshita liền nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực.
“… À, em có chút việc…”
Đoán biết được sắp có chuyện xảy ra, Isshiki liền đứng lên khỏi chỗ. Tuy nhiên, Yukinoshita đã ngăn con bé.
“Đợi đã. Cậu muốn nói về chuyện tổ chức prom đúng không? Nếu vậy thì nên để cả Isshiki cùng tham gia nữa.”
“À… Thì ra… là chuyện đó à…” Isshiki vừa thốt ra một câu mập mờ vô nghĩa vừa liếc xéo sang tôi.
Thấy vậy, tôi liền gật đầu tỏ ý “không sao cả”. Sau đó, Isshiki đành rầu rĩ ngồi lại xuống ghế, vẻ mặt trông khá bất an.
Tôi biết Yukinoshita không muốn tôi can thiệp vào chuyện này. Chắc hẳn cậu ta cũng muốn tránh né chuyện phải mặt đối mặt thảo luận với tôi. Thế nên, tôi có thể thấu hiểu tại sao cậu ta muốn nhét Isshiki vào giữa hai chúng tôi. Không chỉ vậy, chắc cậu ta cũng nghĩ đến khả năng nếu có người khác nữa thì tôi sẽ ngần ngại khó mà lên tiếng. Nếu thế, tôi chỉ còn cách chuẩn bị tinh thần, quyết tâm kiên trì đến cùng mà thôi.
“… Tôi có thể giúp cậu chuyện prom không?”
Tôi trực tiếp hỏi luôn, khiến cho Yukinoshita mở to mắt như thể khá sửng sốt. Sau đó, cậu ta rũ mắt nhìn xuống, miệng mấp máy định nói điều gì đó.
Vậy nên tôi tiếp tục lên tiếng để chặn lời đối phương. Nếu tôi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Yukinoshita, chắc chắn cậu ta sẽ chỉ thốt lên những điều giống hệt như trước đây. Vì không để chuyện đó lặp lại, tôi liền bắn liên thanh mọi lý do vừa xuất hiện trong đầu mình.
“Tôi nghĩ phương án của cậu trên thực tế không tệ. Tuy nhiên, cũng không thể chắc chắn rằng cậu nhất định sẽ thành công. Vì vậy, chúng ta vẫn nên chuẩn bị thêm một kế hoạch khác nữa. Tôi sẽ suy nghĩ một phương án đối ngược với cậu, đề phòng chẳng may phương án của cậu bị từ chối.”
Nói thì nói vậy, nhưng bản thân tôi cũng nhận ra điều mình thốt lên khác hẳn với những gì mình nên truyền đạt. Tuy vậy, nếu không nói ra gì đó, chắc tôi sẽ nghẹt thở chết mất.
“Tình hình đã thành ra thế này rồi. Tôi cũng sẽ không làm điều gì đặc biệt cả. Cậu cứ coi tôi là một người hành động theo sự chỉ huy của cậu, nhưng đứng bên cạnh không tham gia vào, chỉ đưa ra ý kiến thôi cũng được. Thực ra như vậy cũng chẳng khác biệt so với lúc đưa ra chỉ thị cho Isshiki hay những người khác cả. Từ trước đến nay, cậu đã gặp nhiều tình huống như vậy rồi mà. Mọi chuyện chẳng có gì khác biệt hết.”
Yukinoshita khẽ cắn môi, im lặng lắng nghe. Ánh mắt hướng xuống dưới của cậu ta đang dồn cả vào chỗ bàn tay, không rõ giận dữ hay buồn thương, trông như thể đang nỗ lực hết sức để kiềm chế mọi cảm xúc.
“… Đúng vậy, đúng là từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, chẳng có gì khác biệt cả.”
“Nếu vậy…”
Yukinoshita cắt ngang lời tôi đang nói dở, lên tiếng trong khi vẫn tiếp tục cúi đầu xuống.
“Xem ra đến tận lúc cuối cùng, tôi vẫn phải trông cậy vào cậu rồi…”
Giọng nói ấy bình tĩnh điềm đạm, nhưng lại tỏa ra sự cam chịu khiến cho lồng ngực người nghe nghẹn lại. Yukinoshita ngẩng đầu lên, trên môi nở một nụ cười bất lực. Cậu ta chầm chậm, chầm chậm thốt ra những lời thật dịu dàng, như thể đang khuyên răn một đứa bé con ngây thơ không hiểu sự đời.
“Chính vì thế, tôi muốn thay đổi điều đó. Cậu cũng biết lúc đó chị tôi định nói gì mà, đúng không?”
“… À ừ.”
Tôi gật đầu, vẫn tiếp tục hướng mắt trông xuống.
Không phải chỉ một mình tôi mà chắc hẳn cả cậu ta cũng thấu hiểu cụm từ “lệ thuộc vào nhau”.
Hơn thế nữa, cậu ta không muốn chấp nhận nó mà định sửa chữa lại mối quan hệ sai lầm này và nỗ lực đứng trên đôi chân của chính mình.
Còn tôi, tôi thậm chí chẳng được phép hỏi xem là đúng hay sai, bị trói buộc trong một mối quan hệ méo mó và bế tắc, chỉ có thể nói về những chủ đề nghe hay ho nhưng thực ra chỉ mờ mịt, tối nghĩa.
“Nhưng mà… tôi nghĩ rằng mình cũng nên chịu trách nhiệm. Dẫu sao lỗi lầm cũng không phải của riêng mình ai cả.”
Cố lắm mới nói xong, tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt liền giao nhau với Yukinoshita. Khuôn mặt cậu ta nhăn lại đầy vẻ đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ hướng xuống dưới. Trông thấy dáng vẻ ấy của Yukinoshita, tôi cũng phân vân chẳng biết có nên nói thêm điều gì không.
Thế nhưng, tôi cũng cảm thấy nếu giờ đây không nói ra, chắc chắn trong tương lai tôi sẽ không thể nhắc đến chuyện này một lần nào nữa. Tôi biết quá rõ bản thân mình đáng chán đến mức nào, nhát gan đến mức nào và đáng thương hại đến mức nào.
Chính vì thế, dù có khó mở lời, dù có ngượng ngùng lưỡng lự, dù có xấu hổ ngại ngần, dù có không muốn lên tiếng đi nữa, tôi cũng chỉ còn đúng một con đường: tiếp tục nói ra.
“Đúng là trong việc này, tôi chẳng cần làm gì hết cũng được. Nhưng cách này không thể giải quyết tận gốc vấn đề. Nếu cách làm từ trước nay của chúng ta đã sai rồi, vậy hãy nỗ lực kiếm tìm cách làm khác, cách nghĩ khác, cách can thiệp khác…”
Tôi cố gắng ngẫm xem có từ ngữ nào hay hơn, khéo léo hơn không, nhưng chính vào những lúc thế này, lý trí và ý thức cá nhân mới nhe nanh múa vuốt, chiếm thế thượng phong trong suy nghĩ của tôi. Những lời mơ hồ tối nghĩa – ngay khi vừa thoát ra khỏi miệng – liền có được hình hài rõ ràng, dẫu cho đó không phải hình hài ta mong muốn. Càng nói càng sai, càng lên tiếng lại càng chệch xa khỏi sự thật. Không biết có phải vì bồn chồn hay không mà đôi tay đặt dưới bàn của tôi đã siết lại thành nắm đấm. Tôi duỗi ngón tay ra, lau vào quần bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Tôi cũng chẳng rõ những lời này liệu có truyền đạt suy nghĩ của mình tới đối phương hay không.
“Do vậy… dù kết quả có ra sao đi nữa, tôi cũng muốn đứng ra gánh vác trách nhiệm cho tử tế.”
Hoặc có lẽ, truyền đạt được hay không cũng không quan trọng.
“Vì thế nên… Tôi mới mong muốn… giúp đỡ cậu.”
Chỉ đơn giản tôi muốn nói ra những lời ấy, cá nhân tôi muốn giãi bày để thỏa mãn mong muốn của chính mình, cá nhân tôi muốn áp đặt lên đối phương nguyện vọng của bản thân mà không quan tâm xem người ta nghĩ gì. Sau khi nhận thức được điều ấy, tôi không dám nhìn về phía Yukinoshita, chỉ có thể tiếp tục tránh sang hướng khác.
“… Cảm ơn cậu. Nhưng không sao đâu, như vậy là đủ rồi… Chỉ cần như vậy là đã quá đủ rồi.”
…. (Còn nữa)
Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 10
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.
Nghỉ đông. Thời điểm những ngày cuối năm thành thơi và tiếp đến sẽ là năm mới. Do phải ra ngoài nhiều hơn tưởng tượng để đi lễ đầu thi đỗ và mua sắm nên ngay đầu năm, Hachiman đã gặp phải Yukinoshita Haruno, Hayama Hayato và… Sau những khoảng thời gian đã trải qua cùng với nhau, có thể thấy rằng mọi người đã biết về nhau chút ít. Thế nhưng hẳn vẫn còn rất nhiều điều mà họ chưa hề biết đến. Cả bây giờ, cả từ giờ về sau cũng vậy. Chỉ còn chút ít thời gian nữa là năm lớp Mười Một sẽ kết thúc. Càng muốn trân trọng quãng thời gian này bao nhiêu, mọi người càng nhút nhát bấy nhiêu. Dù có suy nghĩ đến mức nào cũng không tìm ra được câu trả lời. Dù có chạy lâu cỡ nào cũng không tìm ra được câu trả lời. Dù có chạy lâu cỡ nào cũng không tìm thấy đích. Những mối quan hệ mới, khoảng thời gian mới dành cho những cô cậu này lại bắt đầu.
Tập thứ 10 của Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm.
Về tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987. Nhóm máu A, cung Bảo Bình. Thường bị phê phán là dáng vẻ bận bịu và thiếu ngủ của mình khiến cho người khác rất khó chịu nhưng tôi có muốn thế đâu, phần lớn những lúc như vậy chỉ đơn thuần là tín hiệu SOS mà thôi. Tuy tinh thần tôi yếu ớt nhưng thể lực tôi lại mạnh mẽ đến mức thừa thãi
Ponkan 8
Đến mùa nằm dưới bàn sưởi ăn kem rồi
Bố cục sách:
Ghi chép thứ nhất: Có lẽ, đó chẳng phải lời bộc bạch của ai cả.
Chương 1: Cuối cùng thì Hikigaya Komachi cũng đi cầu nguyện
Chương 2: Như mọi khi, Yukinoshita Haruno lại đến phá bĩnh
Chương 3: Chẳng biết từ bao giờ, Isshiki Iroha đã trở thành khách quen
Chương 4: Dẫu vậy, Miura Yumiko vẫn muốn được biết
Chương 5: Cho tới ngày ấy, Totsuka Saika vẫn sẽ đợi
Chương 6: Yukinoshita Haruno lộng lẫy tan biến vào trong bóng tối
Ghi chép thứ hai: Hoặc có thể, đó là lời bộc bạch của tất cả mọi người
Chương 7: Lúc nào Hayama Hayato cũng đáp ứng kỳ vọng của mọi người
Chương 8: Cứ thế, quá khứ và tương lai của mọi người hoà lẫn vào nhau rồi tập kết ở hiện tại
Ghi chép thứ ba: Nếu như vậy thì đó là lời bộc bạch của ai đây
Chương 9: Nhưng rồi, Yukinoshita Haruno đã nói như thế này
Lời bạt
Trích dẫn:
“Hikigaya, cậu... bị thương à?”
Yukinoshita nheo mắt lại với vẻ thương tâm khi liếc về phía đôi chân của tôi.
“Ờ, một chút thôi.”
Tôi không thể nói mình bị vướng chân vào nhau rồi ngã lăn ra được. Nghe tệ lắm. Với lại như thế thì giống hệt như lúc nạn nhân của một vụ bạo hành gia đình đang viện cớ còn gì. Kiểu như “Không phải đâu! Vết thương này là do bị ngã thôi mà!” ấy. Không thể để cậu ta lo lắng thừa thãi rằng tôi đang bị bạo hành gia đình được.
“Đáng lẽ cậu phải sơ cứu ở đấy luôn chứ. Chỗ đó cũng có nhân viên y tế mà.”
“Lúc tôi đến đích thì không còn ai nữa rồi...”
Nghe tôi trả lời vậy, Yukinoshita bèn chống tay lên trán và bắt đầu suy nghĩ.
“Có vẻ hơi không đúng lúc nhỉ?.. Hay là tại số cậu đen. Hoặc cũng có thể là do đôi mắt của cậu nữa.”
“Ờ thì tôi xấu cả tính cách lẫn tâm hồn đấy. Mà chỗ thuốc sát trùng này có được tự ý sử dụng không nhỉ?”
Tôi vừa hỏi, vừa lướt qua mấy kệ thuốc không hề có khoá.
Nghe thấy vậy, Yukinoshita thở dài.
“Thậm chí đến cách hành xử của cậu cũng xấu nữa.”
Yukinoshita đứng dậy, vẫy tay đuổi tôi tránh khỏi kệ thuốc, sau đó lấy thuốc sát trùng và băng ra rồi chỉ vào chiếc ghế trước mặt.
“Ngồi xuống chỗ kia đi.”
“Thôi không cần đâu, chừng này tôi cũng tự làm được.”
“Cứ để đấy.”
Tuy không can tâm cho lắm nhưng tôi cũng ngồi xuống đúng như những gì được bảo. Sau đó, Yukinoshita cũng di chuyển tới trước mặt chiếc ghế mà tôi vừa ngồi xuống.
Cậu ta đưa tay lại gần chân tôi và bắt đầu sát trùng vết thương. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi tôi. Lúc Yukinoshita cúi xuống, tôi ngửi thấy được mùi dầu gội thoang thoảng.
Mỗi lần tấm khăn có tẩm thuốc sát trùng chà vào vết thương của tôi, một cơn đau âm ỉ lại chạy dọc trong tôi. Cậu ta có lẽ cũng không quen với việc chữa trị vết thương kiểu này cho lắm. Do cậu ta quá tay nên thỉnh thoảng thuốc sát trùng lại khiến vết thương của tôi đau nhói.
“Á, khoan, đau, đau quá đấy...”
“Đang sát trùng thì làm sao mà tránh được. Đương nhiên là việc này phải có hiệu quả với cậu rồi, Hikigaya à.”
“Này, cậu đừng có coi người khác như vi khuẩn thế nữa có được không?”
“Như thế mới chứng tỏ cái này có tác dụng. Ráng chịu đi.”
Cái này là lý luận “thuốc đắng dã tật” đấy à? Chẳng đáng tin chút nào. Đắng mà đã tốt thì cuộc đời tôi chắc hẳn phải tuyệt vời lắm rồi ấy chứ.
Nói thì nói vậy nhưng có lẽ Yukinoshita cũng đã để ý đôi chút vì tôi thấy cậu ta chạm vào vết thương nhẹ hơn, hành động cũng cẩn thận hơn. Giờ thì tôi lại cảm thấy nhột, thành ra tôi phải cố ấn người mình xuống để không bị giật thót lên.
Cả hai đều im lặng đến tận lúc cậu ta sát trùng xong vết thương đã lan rộng của tôi. Dần dà tôi cũng quen được với cảm giác đau âm ỉ ấy và cơ thể tôi cũng thả lỏng dần. Sau khi quấn thêm một hai lớp băng nữa, Yukinoshita mới ngập ngừng lên tiếng.
“Hình như lúc nãy cậu có chạy cùng Hayama... Cậu hỏi được điều gì rồi à?”
“Ờ. Ít nhất thì cậu ta cũng không chọn khối tự nhiên...”
Do không nghĩ ra cách nói nào chính xác hơn nên tôi đành đưa ra một câu trả lời mập mờ. Nghe thấy thế, Yukinoshita cười khúc khích.
“Nghe kỳ vậy. Xong rồi đấy.”
Yukinoshita thở phào với vẻ thỏa mãn rồi ngẩng đầu lên. Hành động đó khiến cho khuôn mặt của chúng tôi gần nhau tới mức sắp sửa chạm vào nhau đến nơi.
“...”
Cả hai đều ngớ người ra trong tư thế hiện tại.
Cậu ta có làn da trắng như tuyết mùa Đông, đôi mắt đen dịu dàng long lanh, hàng lông mi dài khẽ lay động khi nháy mắt, cái mũi xinh đẹp và hơi thở đang thoát ra từ khoé miệng cậu ta.
Mái tóc dài óng ả của Yukinoshita buông xuống khi đôi vai mỏng manh của cậu ta run lên một cái.
Tôi vội vã ngước mặt lên trần và đổ người về phía sau để giữ khoảng cách. Vết thương của tôi đau nhói lên.
“À, cảm ơn cậu nhé.”
“Không sao, có gì to tát đâu mà.”
Tôi cảm ơn cậu ta để đánh trống lảng. Yukinoshita cũng ngồi lại lên ghế và quay mặt đi chỗ khác.
Kể từ lúc đó, sự im lặng bao trùm trong phòng y tế.
Tôi chẳng có việc gì để làm nên đành liếc nhìn chỗ băng cậu ta đã quấn cho tôi khi nãy. Nút buộc của miếng băng hiện đang tạo thành hình cái nơ. Trông cũng đáng yêu đấy chứ.
Tôi bật cười khi trông thấy nút buộc hình cái nơ ấy. Tâm trạng của tôi dần trở nên thoải mái hơn.
Tôi ngồi cách lưng ghế ra một chút và bắt đầu vươn vai. Chắc là do cảm thấy tư thế đó của tôi quá lạ lùng nên Yukinoshita hơi nghiêng đầu.
Tự nhiên giờ tôi lại muốn hỏi thử Yukinoshita.
“Này, tôi có được hỏi xem định hướng tương lai của cậu là gì không?”
Yukinoshita tỏ vẻ hơi hoang mang khi nghe tôi hỏi vậy. Cậu ta định ôm cằm để ra chiều suy nghĩ nhưng lại ngừng lại giữa chừng khi đưa tới trước ngực.
“Tôi học chương trình quốc tế nên chọn khối tự nhiên hay xã hội cũng không liên quan cho lắm...”
“Cũng phải. Tôi chỉ muốn hỏi thử xem sao thôi. Cậu đừng để bụng.”
Câu trả lời ấy cũng từa tựa như những gì tôi đã dự đoán, cơ mà tôi cũng thấy thoả mãn rồi. Có lẽ đây cũng là một kiểu tự thoả mãn.
Tôi nói vậy để gạt chuyện này đi, thế nhưng Yukinoshita đã đặt cánh tay hiện đang không làm gì kia lên đầu gối rồi hơi cúi mặt xuống nhìn tôi.
“Đây là lần đầu tiên cậu hỏi về những chuyện như vậy đấy nhỉ?”
“Thế hả?”
Tôi nói vậy rồi giả ngơ.
Từ trước tới giờ tôi có rất nhiều cơ hội để hỏi về những chuyện vô cùng cá nhân như thế, nhưng lần nào tôi cũng tự vẽ ra ranh giới và không bao giờ chịu vượt qua chúng. Lý do là vì tôi luôn cho rằng mình không được phép làm việc đó.
Yukinoshita hắng giọng một cái rồi liếc vào mắt tôi giống như đang cố gắng dò xét.
“Tạm thời thì tôi quyết định chọn khối xã hội.”
“Thế à.” “Ừ. Vậy tức là... tạm thời mọi người vẫn được ở cùng nhau.”
Nói xong, Yukinoshita mỉm cười. Nụ cười ấy trông giống hệt như cách một cô bé mỉm cười khi sắp được ra ngoài chơi.
(Còn nữa)
Combo Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 5 + Tập 6 (Bộ 2 Tập)
1. Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 5
2. Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 6
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã phát hành được 12 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 7 triệu bản, một con số mà những đầu sách nổi tiếng như Cô gái văn chương hay Sói & Gia vị cũng chưa từng làm được.
Về tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987. Tuổi Mão, nhóm máu A, cung Bảo Bình. Nổi tiếng là thường xuyên trễ nải. Không chỉ đến trễ giờ hẹn, anh còn không bắt kịp được thời đại hay các trào lưu. Gần đây anh cũng thường xuyên xếp sau các tác giả cùng thế hệ về số bản in bán ra
Minh họa bìa
Ponkan8
Hiện đang sống tại Kyoto. Chạy bằng nhiên liệu chiết xuất từ quýt tươi (giá 390 Yên/lít). Dạo gần đây đang mơ về một chỗ làm việc có bàn sưởi.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. - Tập 6: Lễ hội văn hóa
Giới thiệu
"Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm." (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây. Bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Thành công vang dội
"Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm." đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã phát hành được 12 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 7 triệu bản, một con số mà những đầu sách nổi tiếng như Cô gái văn chương hay Sói & Gia vị cũng chưa từng làm được.
Nội dung tập 6
Lễ hội văn hóa sắp đến, Hachiman, một học sinh trung học với tính cách cô độc, tìm cách trốn tránh các công việc phiền phức. Tuy nhiên, cậu bị bắt làm thành viên của ban tổ chức lễ hội trong một lần trốn tiết sinh hoạt.
Trong học kỳ mới, Hachiman vẫn mang trong lòng những thắc mắc về Yukinoshita, cô gái xinh đẹp và lạnh lùng. Cả hai dường như không thể tiến lên phía trước cũng như không thể quay đầu lại. Liệu sẽ có sự thay đổi nào cho khoảng cách vẫn không thể rút ngắn này?
Tập 6 của series đưa người đọc đến với những câu chuyện xoay quanh lễ hội văn hóa, tình cảm phức tạp giữa Hachiman và Yukinoshita, cùng với sự xuất hiện của những nhân vật khác như Sagami Minami, Shiromeguri Meguri, Yuigahama...
Review nội dung
"Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm." tập 6 mang đến một câu chuyện đầy đủ cảm xúc, từ những khoảnh khắc hài hước, bất ngờ đến những tình huống căng thẳng, đầy suy ngẫm. Tác giả Wataru WATARI đã khéo léo xây dựng những tình huống "bi hài" phản ánh chân thực tâm lý tuổi trẻ, những mối quan hệ phức tạp và những khó khăn trong việc giao tiếp, thể hiện sự trưởng thành của các nhân vật.
Về tác giả
Wataru WATARI sinh năm 1987. Nổi tiếng là thường xuyên trễ nải. Không chỉ đến trễ giờ hẹn, anh còn không bắt kịp được thời đại hay các trào lưu. Gần đây anh cũng thường xuyên xếp sau các tác giả cùng thế hệ về số bản in bán ra.
Minh họa bìa
Ponkan8, họa sĩ minh họa của series, hiện đang sống tại Kyoto. Những bức tranh minh họa của Ponkan8 mang phong cách độc đáo, thể hiện rõ nét sự tinh tế và đẹp mắt, góp phần tạo nên sức hút cho series.
Bố cục sách
Chương 0: Buổi nhạc hội của Ebina Hina quả nhiên là thối nát 1
Chương 1: Trong cơn bão, Hikigaya Hachiman liên tiếp trượt chân
Chương 2: Sagami Minami thể hiện mình một cách mạnh mẽ
Chương 3: Buổi nhạc hội của Ebina Hina quả nhiên là thối nát 2
Chương 4: Đột nhiên Yukinoshita Haruno bất ngờ tập kích
Chương 5: Shiromeguri Meguri dịu dàng dẫn dắt mọi người
Chương 6: Yuigahama hiểu chuyện một cách bất thường
Chương 7: Rõ ràng là hiện giờ trường trung học phổ thông Sobu đang có một lễ hội tuyệt vời nhất
Chương 8: Người Yukinoshita Yukino luôn dõi theo đang ở phía trước
Chương 9: Và rồi tấm màn nhung trên từng sân khấu đang dần khép lại
Chương 10: Cuối cùng thì hai người cũng tìm ra được câu trả lời đúng
Trích dẫn
"Sau khi lấy lại tinh thần, tôi đứng dậy.
Khi tôi định rời khỏi phòng hội nghị thì Yukinoshita đã đứng trước cánh cửa.
“Vậy có sao không?”
“Là sao?”
Tôi hỏi lại nhưng Yukinoshita không trả lời.
“Chỉ là tôi nghĩ rằng nên hóa giải hiểu lầm thì hơn thôi.”
“Hiểu lầm làm sao mà hóa giải được. Nếu thế thì nó đã không còn là vấn đề nữa rồi. Không còn gì để mà hóa giải đâu.”
Dù đây là đáp án chính xác hay không thì nó cũng là câu trả lời cuối cùng của tôi. Chúng ta không thể lấy lại được sự thất bại của mình, cũng như không thể xóa được ấn tượng mà mình đã tạo nên cho người khác."
Kết luận
"Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm." - Tập 6 là một câu chuyện đầy hấp dẫn và ý nghĩa. Bên cạnh những tình tiết hài hước, lãng mạn, bộ truyện còn khơi gợi những suy ngẫm về cuộc sống, tình bạn, tình yêu và sự trưởng thành. Nếu bạn là người yêu thích những câu chuyện thanh xuân lãng mạn, đầy cảm xúc, hãy thử đọc "Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm.".
Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 11
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.
Tháng 2 tới, cái lạnh của mùa đông vẫn còn khắc nghiệt. Tuy vậy, bầu không khí trong lớp học đã trở nên ấm áp, rộn ràng hơn nhiều. Hẳn là vì ngày valentine sắp tới rồi. Tiếp nhận yêu cầu của Isshiki Iroha, câu lạc bộ tình nguyện đi hỗ trợ cho sự kiện ngày Valentine. Thành viên tham gia đều là những gương mặt quen thuộc như Miura, Ebina, Kawasaki và quy mô cũng lớn dần. Trong bầu không khí yên ổn ấy, Hachiman ngày càng không thể phớt lờ được cảm giác có thứ gì đó không đúng, cảm giác không thể tự lừa dối bản thân dù đã tự thuyết phục rằng mình chỉ đang bối rối vì chưa quen.
Có khi cứ giữ nguyên khoảng thời gian này lại tốt hơn. Có khi không nhận ra điều gì lại tốt hơn… “Chuyện của Y, yêu cầu của Y” được đưa ra. Tuyết đang lặng lẽ rơi và tích tụ lại, thay đổi cảnh sắc của mọi người.
Mời các bạn đón đọc tập 11 của series light novel được yêu thích nhất Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm!
Mục lục:
Chương một: Khi chúng ta nhận ra đông đến thì đông sắp qua rồi
Chương hai: Và như vậy, cuộc chiến của đám con gái bắt đầu (có cả con trai đấy)
Chương ba: Sự vắng mặt của Isshiki Iroha đem lại một điều bất ngờ
Chương bốn: Và như vậy, những chuyện dở khóc dở cười của đám con trai bắt đầu (có cả con gái đấy)
Chương năm: Bỗng nhiên, Hiratsuka Shizuka giải thích về thì hiện tại tiếp diễn và thì quá khứ
Chương sáu: Lúc này, cậu ta vẫn chưa nắm được điều chân thực mình mong muốn, điều chân thực vẫn tiếp tục sai lầm
Chương bảy: Dẫu chẳng đặng đừng, đôi mắt của Yukinoshita Yukino thật trong trẻo
Chương tám: Bất cứ lúc nào, ánh mắt của Yuigahama Yui vẫn dịu dàng ấm áp
Chương chín: Xuân kết tinh lại dưới lớp tuyết rơi, sau đó bắt đầu đâm chồi
Lời tác giả
Thông tin tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987, nhóm máu A, cung Bảo Bình, vốn là một nhân viên công ty bình thường nhưng vì một nguyên nhân nào đó nên lại trở thành tác giả light novel… chịu luôn. Hôm nay deadline và biên tập viên lại gí tôi rồi. Chậc. Tha cho tôi đi mà!
Ponkan8
Trước đây tôi không hay để ý, thế nhưng giờ tôi có cảm giác rằng trong thiết kế và tranh minh hoạ, người ta hay đơn giản hoá những tư thế và thiết kế cầu kỳ lắm
Trích đoạn sách:
Ở gian bếp phía trước tôi có Yukinoshita và Yuigahama cùng Miura. Ba người đang nhìn chỗ sô cô la và dụng cụ làm bánh trước mặt với vẻ nghiêm túc.
“Đầu tiên là cắt sô cô la ra rồi làm mềm. Sau đó còn tùy vào thứ chúng ta định làm nữa, nhưng mà công đoạn này là bắt buộc.”
“Thế thôi à?”
“Ờ, cơ bản chỉ có thế thôi. Nói vậy chứ từ giờ trở đi mới là lúc quan trọng đấy.”
Vừa trả lời câu hỏi nghe có vẻ hơi hụt hẫng của Miura, Yukinoshita vừa đều đặn cắt chỗ sô cô la miếng thật nhỏ để làm mẫu. Yuigahama “ồ” lên một tiếng đầy thán phục trước động tác mượt mà ấy. Chà, giờ đã có gì để tỏ ra trầm trồ như vậy đâu chứ...
Sau đó, Miura cũng bắt chước theo Yukinoshita. Chắc là do không quen dùng dao nên cậu ta khá vụng về, thế nhưng chỗ sô cô la ấy vẫn được cắt nhỏ. Tiện đây nói luôn, Yuigahama vẫn chưa được phép cầm dao. Đành chịu thôi chứ biết sao được.
Khi đã cắt được kha khá, Miura mới ngẩng mặt lên. Cậu ta trông có vẻ tự hào. Chà, cậu ta đã xong hẳn đâu...
Tuy nhiên, với Miura, như vậy chắc cũng được coi là giỏi rồi.
“Hừm... Có vẻ dễ nhỉ?”
Cậu ta nở một nụ cười đầy tự hào và nói với vẻ đắc thắng. Tuy nhiên, giọng nói của hai người kia ngay lập tức bay đến từ hai bên.
“Ngây thơ quá, Yumiko!”
“Quá ngây thơ.”
Yuigahama thẳng thừng nói. Yukinoshita lên tiếng cùng một nụ cười lạnh. Tuy nhiên, Miura chắc vẫn chưa hết ấn tượng với mức độ dễ dàng của công việc ban nãy nên cậu ta nghiêng đầu.
“Hả? Có gì kỳ à?”
Nghe vậy, Yuigahama mới ưỡn ngực ra với vẻ đắc ý.
“Từ giờ trở đi mới khó này! Làm mềm ở đây không phải là cho vào nước nóng đâu đấy nhé. Cậu phải lạch cạch lạch cạch cơ.”
Chắc Yuigahama định nhắc đến việc khuấy đều và trộn nhưng không tìm ra từ thích hợp đây mà...
Trong khi đó, Yukinoshita chắc bị những lời của Yuigaham làm cho đau đầu nên cậu ta mới đưa tay lên thái dương, thở dài một cái rồi lên tiếng.
“Sô cô la đã từng tan chảy rồi mà cứ thế đông lại thì chất béo sẽ nổi lên thành màu trắng và làm xấu vẻ ngoài, thậm chí còn ảnh hưởng đến vị. Thêm nữa, công đoạn sau này mới tốn nhiều công sức.”
Phải công nhận đẳng cấp ăn nói của hai người này khác xa nhau thật... Giống như sự khác biệt giữa dân nạp tiền với người chơi miễn phí ấy.
Yuigahama hăng hái còn Yukinoshita biết lý lẽ. Bị hai người kia lấn áp, dường như Miura cũng thay đổi suy nghĩ của mình.
“Hừm, ra thế... Vậy làm gì giờ?”
Tuy giọng điệu của Miura vẫn chẳng khác gì nhưng thái độ của cậu ta thật đáng khâm phục. Chí ít tôi cũng thấy được thái độ của một người muốn học hỏi. Thấy Miura như vậy, Yukinoshita mỉm cười.
“Trước tiên là khuấy đều và trộn nhé. Sau đó sẽ đến đoạn cần công phu một chút, tùy theo cậu định làm thứ gì... Cơ mà ở đây cũng đông người lắm, hay cậu thử làm bánh ga tô sô cô la đi.”
“Bánh ga tô sô cô la! Món đó không cần biết nhiều cũng làm được!”
“Món này không khó mà... Tớ sẽ dùng sô cô la đắng, Miura với Yuigahama thích gì thì cứ dùng nhé.”
Trước ánh mắt lấp lánh đầy tôn trọng của Yuigahama và cái nhìn ngưỡng mộ của Miura, Yukinoshita gượng cười.
Ờ, tôi có hơi lo lắng về Yuigahama, thế nhưng có Yukinoshita rồi chắc cũng không lớn chuyện được đâu.
Tôi đảo mắt sang dãy bếp ngang để xem những người khác sao rồi. Lúc ấy, tôi trông thấy Isshiki Iroha đang tự mình làm bánh.
Có thể thấy rằng việc làm bánh của Isshiki đang diễn ra suôn sẻ.
Dường như con bé đã làm mềm sô cô la xong. Phần sô cô la trong bát trông bóng loáng, còn chỗ meringue trong một cái bát khác trông cũng rất mềm và xốp. Chỉ cần trông thấy chỗ này cũng đủ biết rằng con bé đã quen làm sô cô la.
Isshiki cho tiếp một chút gì đó giống như rượu vang vào trong bát rồi khuấy đều thêm. Con bé lấy thìa múc lên một ít rồi ăn thử.
Isshiki cứ ngậm thìa trong miệng một lúc lâu, sau đó nghiêng đầu. Chắc vẫn chưa chấp nhận được nên Isshiki lại bắt đầu cho thêm đường, kem tươi và bột cacao vào.
“Em giỏi làm bánh thật đấy...”
Không hẳn là ngoài sức tưởng tượng, thế nhưng tôi cũng lỡ thốt ra những lời ấy vì bất ngờ khi thấy con bé làm tốt đến vậy. Nghe thấy thế, Isshiki lườm tôi.
“Anh, anh nghi ngờ những lời em nói đấy ạ?”
“Không, không phải thế... Chỉ là anh thấy em siêu quá thôi. Chắc em phải quyết tâm lắm.”
Nghĩ đến việc con bé nỗ lực như vậy để tặng sô cô la cho Hayama là tôi lại khá có cảm tình với sự chăm chỉ ấy... Chà, đúng là con bé có toan tính đến việc giảm bớt chi phí làm sô cô la bạn bè thật, nhưng chắc nhờ có chiếc tạp dề và bộ đồng phục kia giúp nên những toan tính ấy cũng chuyển thành sự nỗ lực đầy đáng yêu. Tôi sẽ nói điều này một lần thôi. Đeo tạp dề trên đồng phục đẹp hơn nhiều so với chỉ đeo mỗi tạp dề trên người. Tuy nhiên, đẹp nhất vẫn cảnh là Komachi đeo tạp dề trong khi mặc áo cộc tay và quần soóc.
Nghe thấy tôi nói vậy, Isshiki chớp mắt mấy cái và ngẩn người ra, thế nhưng ngay sau đó con bé cũng đẩy hai tay về phía trước và giữ khoảng cách với tôi.
“Gì đây ạ? Anh đang tán tỉnh em đấy ạ? Nếu anh tưởng vì chỗ đồ ngọt này mà những lời ngọt ngào của anh có tác dụng thì anh lại ngây thơ quá. Anh suy nghĩ kỹ rồi thử lại sau nhé. Xin lỗi anh.”
Con bé lễ phép cúi đầu, thẳng thừng từ chối tôi. Mà tôi chẳng tán tỉnh con bé, cũng chẳng hề tính thử lại...
Isshiki Iroha đúng là vẫn không thay đổi gì. À không, có khi mức độ lém lỉnh và mạnh mẽ của con bé đã lớn thêm rồi. Tôi thở dài, nửa ngán ngẩm, nửa khâm phục. Sau đó, một cái thìa được đưa ra trước miệng tôi.
“Nào!”
Nhân lúc tôi không để ý, Isshiki đút cái thìa vào miệng tôi. Quá bất ngờ trước việc đó, tôi chớp mắt mấy cái liền. Trong lúc đó, tôi thấy Isshiki nở một nụ cười đầy quyến rũ.
“Anh ơi, anh có thích ngọt như này không ạ?”
Isshiki vừa vung vẩy cái thìa, vừa hơi nghiêng đầu và ngước mắt lên nhìn tôi. Con bé mỉm cười giống như một đứa bé vừa trêu người lớn thành công nhưng lại ưỡn ngực lên đầy tự tin ra dáng một thiếu nữ. Sự tương phản ấy đem lại sức hấp dẫn vô cùng.
“Cũng không hẳn là không thích...”
Chắc chắn là lượng đường trong này không nhiều đến vậy nhưng vị ngọt của nó cũng đủ làm lưỡi tôi tê tái. Mà khi nãy con bé cũng dùng cái thìa kia đúng không... Tôi mong con bé sẽ không làm vậy nữa, chứ thế này mãi thì trái tim tôi không chịu nổi đâu...
Người ta bảo rằng khi mệt mỏi thì đồ ngọt là thứ rất tốt, nhưng dường như nó lại có hiệu quả trái ngược lúc ta phiền não. Tôi bất giác thở dài một tiếng vì phiền não và Isshiki cũng thở dài giống tôi.
“Hờ. Em có hỏi cảm nghĩ của anh về vị đâu.”
Con bé tỏ ra không hứng thú cho lắm, thế nhưng đôi mắt của con bé vẫn hướng về phía tôi với vẻ trông chờ câu trả lời.
Vừa xử lý nốt chỗ vị ngọt còn đọng lại trong miệng, tôi vừa suy nghĩ về điều Isshiki định nói.
“Kể cả thế thì câu trả lời của anh cũng không thay đổi đâu...”
“Thế ạ...”
Isshiki gật gù và nhìn vào cái bát trong tay với vẻ suy tư. Sau đó, con bé bỗng ngẩng mặt lên.
“Cảm ơn anh. Em đi đã nhé. Anh Hayama ơi!”
Con bé mỉm cười rạng rỡ, nói thật nhanh rồi lao biến đi. Vừa nhìn theo con bé, tôi vừa lấy tay gạt chỗ sô cô la còn dính trên má và cho vào miệng. Mùi sô cô la và rượu Rum xộc vào mũi tôi.
“Ngọt quá...”
Trong lúc đang lẩm bẩm cảm nghĩ của mình thêm lần nữa, tôi nghe thấy tiếng lạch cạch của hai vật bằng kim loại đập vào nhau.
Âm thanh lạnh lùng ấy chạy dọc sống lưng tôi. Cảm thấy khó chịu, tôi quay lại thì thấy Yukinoshita đang ôm một cái bát và khuấy nó bằng thìa.
“Quên mất, Hikigaya phụ trách việc ăn thử nhỉ? Từ nãy đến giờ cậu chả có tác dụng gì nên tôi quên bẵng đi mất. Cậu cho cảm nhận về cái này giúp tôi nhé?”
Vừa nói, Yukinoshita vừa xoay thìa và đưa về phía tôi. Trên thìa đầy ắp một loại sô cô la đen thẫm.
“Cái này chắc phải chín phần mười là cacao mất, đắng lắm...”
Chẳng cần ăn tôi cũng biết. Thứ này rõ ràng bị thiếu đường và kem tươi rồi, cùng lắm cũng chỉ có bơ không muối mà thôi. Cả vẻ bề ngoài lẫn mùi hương của thứ sô cô la đen bóng này đều là của cacao.
Tuy nhiên, ánh mắt lạnh lùng của Yukinoshita vẫn hướng về phía tôi, chẳng hề có dấu hiệu rút lui. Cậu ta tiến thêm một bước rồi im lặng giơ thìa ra. Chắc chắn tôi không cầm lấy chiếc thìa đó rồi. Trong khi chúng tôi lườm nhau, Yuigahama xen vào.
“A, cái này nữa! Cái này thì sao!?”
Nói xong, cậu ta đưa ra một cái bát có chứa thứ dung dịch gì đó nhầy nhầy màu nâu. Thứ siêu dung dịch này mà gọi là sô cô la thì quá nực cười, gọi là sô cô la lỏng lại thiếu độ kết dính, mà gọi là cacao sữa của Van Houten cũng chẳng thể tin nổi.
Một mùi thơm ngọt ngào bốc lên từ cái bát đang được gí sát vào mũi tôi.
“Tớ nghĩ chắc Hikki sẽ thích thứ này...”
Tôi vừa cười, vừa nhìn lại vào trong bát. Tự nhiên tôi lại cảm thấy quen quen. Vị ngọt khiến cho người ta phát sặc kết hợp với một chút mùi cà phê. Dung dịch màu nâu nhạt khiến người khác nổi da gà vì độ ngọt cao... Có vẻ hơi giống cà phê MAX đấy...
Tuy nhiên, người làm ra thứ này lại là Yuigahama. Chắc chắn vị của nó sẽ không như bề ngoài... Cứ như đang chơi trò “chiếc hộp bất ngờ” ấy. Mà như vậy cậu ta không làm sô cô la à?
Một bên là vật chất hắc ám chưa cần ăn cũng cảm thấy đắng. Một bên là vật chất hắc ám không thể đoán trước được mùi vị. Đắng cay ngọt bùi khiến tôi như đang quay cuồng...
Tôi ứ họng khi cả hai bên cùng đưa tôi ăn thử.
“Khoan, khoan đã nhé?”
…. (Còn nữa)
Nghỉ hè. Không gặp ai, không đi chơi, không vận động, Hachiman trải qua những ngày tháng sinh hoạt một mình.
Tuy nhiên theo lời triệu tập của cô Hiratsuka, cậu đã bị bắt phải tham gia buổi tình nguyện ở khu cắm trại cùng với Yukinoshita, Yuigahama và những người khác dưới danh nghĩa câu lạc bộ phục vụ.
Tuy nhiên, vì lý do nào đó mà nhóm “riajuu” gồm những người như Hayama, Miura cũng có mặt. Với sự kiện của tuổi thanh xuân được kích hoạt theo cách cưỡng chế này, nhóm Hachiman sẽ đối phó như thế nào? Đồ bơi, pháo hoa, buổi thử lòng can đảm, cuộc nói chuyện trong đêm cắm trại, cả khi đi tắm nữa...?
“Mọi người đều thân thiết với nhau” là chuyện không thể ư!? Mùa hè có rất nhiều thứ nguy hiểm cần tránh đối với một kẻ cô đơn.
Đây là tập bốn của tuổi thanh xuân tiếp tục sai lầm và đầy tréo ngoe như thường lệ!
Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 7.5
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 9 triệu bản.
Cô Hiratsuka chợt nảy sinh ý tưởng về “Hòm tư vấn tâm lý xuyên tỉnh Chiba” và yêu cầu câu lạc bộ tình nguyện phải thực hiện. Căn phòng nơi dãy phòng học vắng vẻ vốn dĩ đầy rảnh rỗi, giờ đây hàng ngày phải tiếp nhận biết bao lời xin tư vấn trực tuyến, mà chỉ nghe qua bút danh đã biết ngay là ai rồi (?). Chính đương sự Hiratsuka cũng gửi mail xin tư vấn liên quan đến chuyện “hôn nhân”, rồi kéo thêm biết bao công việc rắc rối về chủ đề này tới CLB tình nguyện.
Một cuộc chiến cosplay “ai là cô dâu số 1” nổ ra, cuốn câu lạc bộ tình nguyện vào một trận quyết đấu đầy tàn khốc! Mức độ làm vợ của ai là cao nhất, chà chà, với một người có mục tiêu trở thành ông chồng nội trợ, Hachiman quyết không thể thua!
Mùa hè đến gần, mùa của nhiệt huyết của tuổi trẻ, nơi mồ hôi và nước mắt trộn lẫn, đem tới biết bao dư vị cay đắng cũng như vinh quang. Thế nhưng, với những thành viên của CLB Judo trường Soubu, cái nắng mùa hè giờ chỉ đi kèm với cực nhọc và tủi nhục. “Mấy củ khoai này lại đem tới phiền phức rồi” – Hachiman thầm nghĩ. Và rồi, một đại hội Judo tự do toàn trường Soubu được tổ chức, để tìm lại những ánh hào quang đã mất. Nhiệt huyết tuổi trẻ, hãy cháy bùng lên nào!
Tuyển tập những câu chuyện ngắn về cuộc sống học đường thường nhật đầy sống động của Hachiman với các thành viên CLB là Yukinoshita và Yuigahama.
Về tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987. Nhóm máu A, cung Bảo Bình. Sở hữu nhiều chức danh như tác giả light novel, nhân viên công ty, bình luận viên, blogger, twitterer, producer, love-liver, thế nhưng dạo gần đây hình như tôi đang kiêm nghiệm thêm cả chức đô đốc hải quân Yokosuka nữa rồi.
Ponkan 8
Năm nay tôi sẽ xem hết lễ hội đưa vong
Bố cục sách:
Short story 1: Hương vị gia đình mà Hikigaya Hachiman đưa ra quả nhiên là sai lầm SIDE-A*Special Act.A: Phải cầu nguyện cho những cô cậu này gặp nhiều may mắn trong tương lai thôi.
Short Story 2: Lòng tốt của Hikigaya Hachiman đương nhiên là có vấn đề.
Bonus track! Kế hoạch của Hikigaya Komachi
Short Story 3: Bất ngờ là phương pháp học của Hikigaya Hachiman lại không hề sai lầm.
SIDE-B*Special Act.B: Đến bây giờ mà một vài người vẫn chưa biết mình nên quay về đâu.
Short Story 4: Dù vậy thì những suy nghĩ tích cực của Hikigaya Hachiman cũng đang đi lệch hướng.
Trích dẫn:
Những cơn gió mát lạnh, thậm chí còn đến mức có thể khiến cho người ta lạnh cóng đang thổi bên ngoài trời.
“Hòm thư tư vấn tâm lý xuyên tỉnh Chiba...”
Tôi đọc tiêu đề một cách yếu ớt như cơn gió mùa thu. Nghe thấy vậy, Yuigahama lộp bộp vỗ tay. Tuy nhiên, sau khi trông thấy ánh mắt ngờ vực của Yukinoshita, cậu ta cũng dừng ngay lại.
Yuigahama mở hộp thư đến ra và bát đầu đọc email đầu tiên.
“Xem nào, bức thư đầu tiên của ngày hôm nay đến từ người có bút danh ‘Tướng Quân Kiếm Hào’ đến từ thành phố Chiba.”
<Trăn trở của người có bút danh “Tướng Quân Kiếm Hào”>
“Deadline của công ty đứng đầu ngành công nghiệp này đã đến rất gần rồi. Xin cho tôi một phương pháp tất thắng.”
Cậu ta gửi nhiều email quá rồi đấy. Mức độ đáng sợ của cậu ta chắc phải ngang với việc trải lòng mình ra với một con bot trên Twitter.
“Như vậy là sao?”
Yuigahama nghiêng đầu sau khi đọc xong. Yukinoshita thở dài rồi gọi tên tôi.
“Hikigaya.”
“Không cần nói tôi cũng biết.”
Thế này thì có khác gì phải chăm nom cho một ông lão đâu. Thôi được rồi, tôi sẽ đảm nhận cậu ta tới cùng vậy... Tôi bắt đầu gõ email trả lời với nội dung thật bao dung, đến mức có thể tới được miền đất Phật luôn.
<Hồi đáp của câu lạc bộ tình nguyện>
“Đừng cố gắng ở công ty lớn nhất ngành công nghiệp gì gì đó kia nữa mà hãy gửi bản thảo tới Gagaga Bunko đi. Không sao đâu. Nơi đây cũng ngang cấp với Shogakkan đấy. Có điều tác giả của Gagaga xem chừng không kết hôn được với diễn viên lồng tiếng đâu.”
“Xong một cái. Tiếp đi, Yuigahama.”
Yukinoshita không làm gì nhưng cũng đồng ý chuyển sang email tiếp theo với vẻ dễ chịu. Yuigahama cũng chẳng lấy gì làm lạ và bắt đầu đọc email kế tiếp.
“Vậy chúng ta đến với bức thư kế tiếp. Bức thư này đến từ người có bút danh ‘em gái của anh hai’ sống ở thành phố Chiba.”
<Trăn trở của người có bút danh ‘em gái của anh hai’>
“Dạo gần đây do trời lạnh nên con mèo nhà em bắt đầu chui vào trong đệm, đã thế lại còn đòi gối lên tay em nữa. Đến em còn chưa làm thế với anh hai bao giờ! (Câu vừa rồi được điểm Komachi cao đấy.) Điều đó khiến cho Komachi không thể xoay người khi ngủ được và tiếng ‘phù phù’ bên tai làm Komachi cứ bận tâm suốt. Liệu có cách xử lý nào tốt không ạ?”
Sau khi đọc xong, cả Yukinoshita và Yuigahama cùng nhìn tôi với ánh mắt ướt át đến kỳ lạ.
“Là thế đó, anh hai.”
“Như vậy đấy, anh hai.”
“Thôi đi, đừng có gọi tôi là anh hai.”
Chỉ có mình Komachi được gọi tôi là anh hai thôi.
“Cơ mà... Mèo... thật sự là... có ngủ cùng người hả? Gối... gối lên tay nữa?”
Yukinoshita ngước mắt lên, liếc về phía tôi và bẽn lẽn hỏi. Điệu bộ ấy trông khá dễ thương nhưng do tay cậu ta lại đang nắm chặt đến mức run bần bật nên thành ra lại chẳng đáng yêu chút nào.
“Đâu có, con mèo đó toàn trèo thẳng lên bụng tôi thôi.”
Nghe tôi nói vậy, Yuigahama cười khẩy.
“Nó đang coi thường cậu đấy. Con Kamakura nghĩ rằng Hikki xếp dưới nó chứ sao nữa.”
“Đừng có đánh đồng nó với con chó nhà cậu.”
“Về cơ bản thì mèo là loài sinh hoạt độc lập nên nó không phân cấp bậc khi sống theo đàn đâu. Đôi khi cũng có nhưng trong trường hợp đấy thì bọn chúng sẽ có quan hệ giống kiểu mẹ con hơn. Có khi nó đang làm nũng Komachi giống như làm nũng mèo mẹ thôi.”
Cậu ta phân tích rất chi tiết. Cả tôi và Yuigahama đều phải lùi lại.
“Yukipedia đúng là cái gì cũng biết...”
“Cậu có thể đừng gọi tôi như vậy nữa được không?”
Yukinoshita phồng má lườm tôi. Xem chừng cậu ta cũng không biết được mọi thứ giống như cái gì gì pedia kia đâu. Chà, nếu cậu ta không thích thì tôi đành phải thay đổi cách gọi vậy.
“Xin lỗi nhé, mèo-pedia.”
“Biết thế là tốt.”
“Gọi như thế thì được à!?”
Hình như là được vì Yukinoshita đang gật gù với vẻ tự hào, bỏ qua vẻ kinh ngạc của Yuigahama.
Nhờ vào sự giải thích thừa thãi của Yukinoshita nên tôi đã hiểu thêm về loài mèo.
“Vậy trường hợp của tôi là do tôi có khí chất của một ông nội trợ nên nó mới leo lên bụng đúng không?”
Tôi giỏi thật, đến loài mèo còn công nhận rằng tôi là một ông nội trợ. Có lẽ trong tương lai tôi phải sinh hoạt giống như loài mèo mới được.
Tuy nhiên, Yukinoshita đã đập tan ước vọng ấy của tôi bằng một nụ cười lạnh lẽo.
“Nhưng hành động leo lên người ấy cũng có thể là do mèo bố muốn ôm mèo con.”
“Vậy có nghĩa nó coi cậu ấy là trẻ con à?”
“Hờ, xem chừng khí chất ‘được nuôi dưỡng’ của tôi đã phát huy tác dụng.”
“Suy nghĩ tích cực quá vậy!?”
“Cái này không thể gọi là suy nghĩ tích cực được mà phải là hưng cảm mới đúng... Mà có khi tôi cũng nên học theo cách nghĩ đó.”
Nói xong, Yukinoshita bắt đầu gõ email trả lời.
<Hồi đáp của câu lạc bộ tình nguyện>
“Em được ngủ với mèo thì cố mà chịu đựng đi.”
Cậu cũng nuôi một con mèo đi chứ còn ngại ngần gì nữa.
(Còn nữa)
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.
Mùa xuân sắp đến. Tuy chuỗi ngày thường nhật vẫn tiếp diễn , nhưng mỗi ngày luôn là một ngày mới. Có những điều cần được diễn tả bằng lời nói nhưng lời nói lại không đủ để diễn tả. Một câu trả lời hoàn toàn sai lầm, một mối quan hệ méo mó không thể quay lại như trước đấy giả tạo.
Chính vì vậy,tôi sẽ phá hỏng thứ giả tạo ấy, tìm ra điều chân thực duy nhất. Tôi sẽ kết thúc tuổi thanh xuân sai lầm này.
Mùa cũ đã qua. Mùa mới lại đến. Câu chuyện thanh xuân sai lầm này sắp sửa kết thúc… Nhưng chắc chắn, tuổi thanh xuân vẫn sẽ tiếp diễn.
Tập cuối cùng của bộ truyện đình đám về thời thanh xuân đầy rẫy những sai lầm và đắm say.
Mục lục:
Prelude 1
Chương 1: Dù vậy, chuỗi ngày bình thường của Hikigaya Hachiman vẫn tiếp diễn
Prelude 2
Chương 2: Rồi cũng sẽ đến lúc người ta quen với mối quan hệ này
Prelude 3
Chương 3: Chắc chắn mỗi khi ngửi thấy mùi hương ấy, người ta sẽ hồi tưởng lại một thời điểm
Prelude 4
Chương 4: Và rồi, Yukinoshita Yukino lặng lẽ vẫy tay
Interlude
Chương 5: Cô Hiratsuka Shizuka ung dung tiến về phía trước
Chương 6: Giống như hồi trước, Yuigahama Yui hi vọng
Interlude
Interlude
Chương 7: Chỉ có hơi ấm khi chạm vào nhau mới diễn tả chính xác được tâm ý
Chương 8: Một lần nữa, cánh cửa ấy lại mở ra
Interlude
Chương 9: Sang ngày mai, màu xanh vẫn là màu xanh
Chương 10: Chính vì thế, Hikigaya Hachiman mới nói như vậy
Lời bạtr
Thông tin tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987, nhóm máu A, cung Bảo Bình. Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm đến đây là kết thúc. Hẹn gặp lại các bạn trong Chuyện tình thanh xuân – Những người bạn và Chuyện tình thanh xuân – Tụ họp!
Ponkan8
Vậy là đã đến tập cuối.
Xin gửi lời cảm ơn tới anh Wataru Watari, các độc giả, anh phụ trách biên tập Hoshino, những người có liên quan, Hachiman và các nhân vật khác, ké thêm cả tôi nữa. Mọi người đã vất vả nhiều rồi.
Trích đoạn sách:
Cơn run rẩy trong lòng bàn tay tôi ngay lập tức truyền tới tận trái tim.
Nhưng tôi cũng không hề ngạc nhiên. Hẳn là vì tôi vẫn luôn đinh ninh rằng chuyện gì đó sắp xảy ra.
“Cuối cùng thì việc này cũng đến”. Vừa nghĩ vậy, trái tim tôi vừa run rẩy.
Cuối giờ học ngày hôm nay, cậu ấy bị cô giáo gọi ra ngoài. Khi nhìn theo cậu ấy, tôi biết chắc cậu ấy sẽ không quay lại lớp nữa.
Tôi chẳng có tâm trạng để đi chơi chút nào.
Sau khi về đến nhà, vẫn trong bộ đồng phục, tôi nằm ườn ra sô-pha và cứ nhìn lên trần nhà mãi. Mama có nhắc nhở tôi mấy lần rằng làm vậy sẽ khiến váy và áo khoác bị nhăn, thế nên tôi đành uể oải đi thay đồ và rốt cuộc lại nằm lăn xuống giường. Cơ thể tôi cứ bị tấm chăn mềm mại quấn lại và hoàn toàn chẳng di chuyển được chút nào.
Điện thoại tôi chỉ rung lên một lần duy nhất.
Không biết là từ cậu ấy hay cậu ta nữa.
Nhưng chắc đấy chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Tôi uể oải nhấc tay lên và đưa điện thoại đến trước mặt, thầm mong rằng đấy là một người hoàn toàn khác nhắn tin.
Dòng đầu tiên trên màn hình chính là tin nhắn của cậu ta.
Do tin nhắn ấy chỉ có một dòng nên nó đã được hiển thị luôn ở ô thông báo, chẳng cần phải mở ứng dụng ra cũng đọc được.
“Giờ gặp nhau được không?”
Dòng tin duy nhất ấy chẳng cho tôi biết được điều gì. Tôi chỉ biết rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.
Ước gì tôi có thể coi như mình đã bỏ qua tin nhắn này.
Nếu coi như mình chưa nhìn thấy, một lúc nữa mới trả lời lại thì ắt hẳn chuyện này sẽ tiếp tục được thêm một chút nữa. Ý nghĩ xấu xa ấy hiện lên trong đầu tôi.
Tuy nhiên, việc cậu ta muốn nói cho tôi biết lại khiến tôi hạnh phúc đến mức rơm rớm nước mắt, làm tâm trạng tôi vui vẻ hẳn lên.
Có lẽ tôi vẫn luôn đợi chờ.
Chờ cậu ta sẽ nói ra.
Vì tôi sợ tự mình sẽ phải nói ra.
Chính vì vậy, tôi chỉ nhắn là “tớ sẽ đến ngay” rồi mặc lại chiếc áo khoác mình vừa cởi phăng ra ban nãy. Vừa đi đôi xăng-đan đã mòn gót, tôi vừa kiểm tra tin nhắn thông báo địa điểm gặp nhau.
Có một nơi nhất định chúng tôi phải đến.
Nơi ấy ở rất gần đây, chẳng hề xa chút nào. Mọi thứ sắp kết thúc rồi.
Tôi chẳng có tâm trạng nào để chạy, thế nhưng sau khi ra khỏi nhà, bước chân tôi cứ nhanh dần lên.
Con đường trước ga khá đông người.
Tuy nhiên, dưới ánh đèn đường, tôi vẫn ngay lập tức trông thấy bóng dáng cậu ta đang ngồi trên ghế.
Cậu ta đang ngồi thẳng lưng, đặt hai tay trên váy, nhắm chặt hai mắt và im lặng như hoà lẫn vào không khí. Đêm vẫn rất lạnh dù tôi có mặc áo khoác, ấy vậy mà trông có vẻ như cậu ta chẳng hề cảm thấy điều đó chút nào.
Nhận thấy tiếng chân của tôi, cậu ta từ từ mở mắt. Sau đó, cậu ta nở một nụ cười đẹp như bầu trời mùa đông.
“Chào cậu.”
Nụ cười ấy đẹp đến mức gần như khiến tôi không thốt nên lời. Thật đúng là “khiến người ta phải nín thở”.
Giả bộ như mình đang thở không ra hơi vì vừa mới chạy đến, tôi chỉ gật đầu mà không nói lời nào.
Sau đó, tôi vừa ngồi xuống vừa tháo khăn ra. Nếu không làm vậy, tôi sẽ nhìn chằm chằm vào cậu ta mãi mất.
Tôi chưa từng thấy ai xinh đẹp đến vậy. Tôi đã từng thấy nhiều người đẹp và đáng yêu, thế nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một người xinh đẹp đến mức khiến tôi muốn thở dài.
Thay vì thở dài, tôi thở ra một hơi hết cỡ rồi lên tiếng hỏi.
“Có chuyện gì thế?”
“Tớ có chuyện muốn nói.”
Tuy mở đầu như vậy nhưng cậu ta lại ngừng lại một chút. Sau đó, cậu ta cẩn thận lựa lời rồi bắt đầu nói.
“Chúng ta có thể tổ chức prom rồi.”
“Thế à, vậy thì tốt quá...”
Nghe thấy thế, tôi cuối cùng cũng có thể yên tâm. Dạo gần đây tôi cứ để tâm đến chuyện này mãi. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt nhăn nhó ấy lướt qua đầu tôi, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Chắc do tôi thở mạnh quá nên cậu ta bật cười.
“Nhờ cậu cả đấy.”
“Tớ có làm gì đâu.”
Không có mà. Tôi có làm được gì đâu.
Nhưng tôi chỉ hơi lắc đầu chứ không nói vậy.
Cậu ta chăm chú ngắm tôi, sau đó nhìn về phía đằng xa và lẩm bẩm.
“Và nhờ cả cậu ta nữa...”
Nghe thấy thế, người tôi giật thót lên. Chẳng thể nhìn mặt cậu ta, tôi đành ngó xuống dưới chân mình.
“Đâu có. Là do Yukinon đã rất cố gắng mà.”
“Thôi nào, tớ cũng tự biết mà.”
Lần này đến lượt cậu ta hơi lắc đầu khi nghe thấy những lời an ủi, bào chữa ấy của tôi.
“Tớ lại dựa vào người khác rồi...”
Kiểu nói bông đùa ấy nghe thật trẻ con, khác hẳn với cách nói chuyện người lớn lúc bình thường nên tôi hơi giật mình.
Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy cậu ta đang bẽn lẽn mỉm cười, chẳng biết là do ngại ngừng hay đang muốn đánh trống lảng nữa.
“Tớ biết rõ rằng cậu ta sẽ làm vậy, thế nhưng tớ lại không hề từ chối.”
Cậu ta hơi ngước lên và cứ nhìn về phía đằng xa. Tôi cũng nhìn theo, thế nhưng ở hướng đó chỉ có những toà nhà cao tầng.
“Nhưng chuyện này cũng kết thúc rồi.”
Thành phố về đêm có rất nhiều tiếng ồn ào, thế nhưng tôi vẫn nghe rõ giọng nói dịu dàng, ấm áp ấy. Giống hệt như ánh đèn từ toà nhà đối diện vậy.
Trong bóng tối, những ánh đèn màu đỏ từ từ sáng lên rồi lặng lẽ biến mất, kéo theo giọng nói như ánh đèn le lói kia chìm dần xuống.
Giọng nói ấy bị những cơn gió mạnh thổi tan.
“Tớ đã thành thật nói hết mọi thứ rồi.”
Mái tóc dài của cậu ta bung ra và che lấp mặt, cứ như một tấm khăn voan. Khi gió ngớt, cậu ta dùng tay chỉnh lại tóc và nhẹ nhàng vén chúng qua tai.
Sau đó, cậu ta mỉm cười.
Cứ như thể cơn gió đêm xuân đã rửa trôi đi nhiều thứ, khiến nụ cười ấy trông thật tươi tắn
Có lẽ từ trước tới giờ, tôi vẫn luôn thích nụ cười xinh xắn ấy.
Trông thấy nụ cười ấy, tôi nhận ra rằng mối quan hệ này sắp sửa kết thúc rồi.
…. (Còn nữa)
Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 12
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.
Sau sự kiện ngày valentine và ngày tuyết rơi ở thuỷ cung, nhóm Hachiman đã quyết định bước đi của mình. Gần một năm đã qua kể từ lần đầu Hachiman bước qua cánh cửa phòng câu lạc bộ, rồi Yuigamaha tới, cùng nhau họ đã trải qua biết bao kỷ niệm đi kèm với rắc rối. Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, họ đã có thể coi nhau như những người bạn thân, để biết thêm về câu chuyện riêng của đối phương cũng như kể ra câu chuyện riêng của chính mình? Không thể chấp nhận cứ mãi dừng lại và chối bỏ vấn đề, Hachiman đã đi tới quyết định trong ngày tuyết rơi ấy và lời hứa cũng đã được đưa ra.
Một yêu cầu lớn cũng được gửi tới cho câu lạc bộ tình nguyện. Với yêu cầu này, câu trả lời đầy quyết tâm mà Yukino đã đưa ra là… Dù cho có phải hối tiếc về lựa chọn ấy đi chăng nữa… Để trưởng thành, người ta phải từ bỏ đi rất nhiều thứ. Yukino đã quyết định từ bỏ điều ấy để có thể trưởng thành và tự mình bước tiếp trong tương lai. Tuy nhiên, bất kể lúc nào, trước mặt chúng ta cũng chỉ có duy nhất “hiện tại” mà thôi. Với những suy nghĩ của mỗi người đuọc giữ chặt trong ngực, “câu trả lời” mà Hachiman, Yukino và Yui lựa chọn sẽ là gì đây?
Bộ tiểu thuyết về thanh xuân sống động đầy mới mẻ này đang đi đến những chương cuối cùng.
Mục lục:
Interlude
Chương một: Cuối cùng, trời cũng sang thu, tuyết tan đi
Chương hai: Trông thế mà Yukinoshita Haruno vẫn chưa say
Interlude
Chương ba: Đột nhiên, Hikigaya Komachi thay đổi
Chương bốn: Đến hôm nay, tôi vẫn chưa chạm vào chiếc chìa khoá ấy lần nào
Chương năm: Isshiki Iroha quả nhiên là đàn em mạnh nhất
Chương sáu: Bỗng dưng, Yuigahama ngẫm nghĩ về tương lai
Chương bảy: Dù biết rằng mình chắc chắn sẽ hối hận với lựa chọn này
Interlude
Thông tin tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987, nhóm máu A, cung Bảo Bình. Ba mươi tuổi rồi mà ngay cả câu chuyện trong bữa tối cũng bị vẩy bẩn bởi công việc. Tôi mà viết như vậy thì kiểu gì cũng bị bảo là có thời gian rảnh để ăn thì lo mà làm việc đi cho xem, đau khổ vô cùng. Ít ra phải cho tôi ăn chứ. Với tôi thì việc ăn ăn đứt tất cả các việc khác đấy…
Ponkan8
Chúc mừng kỷ niệm 10 năm thành lập Gagaga bunko! (05/2007)
Trích đoạn sách:
Cả tôi lẫn Yuigahama đều không biết nói gì.
Tôi có nên tìm cơ hội để nói ra điều gì đó thích hợp không nhỉ? Kiểu như cái tên “Hachiman” của tôi còn đơn giản hơn thế nhiều, lúc đặt tên cho Komachi cả bố lẫn mẹ tôi cứ băn khoăn mãi còn đặt tên cho tôi thì một phát ăn ngay chẳng hạn.
Hoặc cứ để Yuigahama lo, tôi chỉ cần đỡ lời cho cậu ta là được.
Tuy nhiên, cả tôi lẫn Yuigahama đều chọn im lặng.
Chúng tôi chỉ tỏ ra rằng mình có nghe bằng hơi thở, chẳng nói một lời nào.
Yukinoshita và mẹ cậu ta, tiếp đến là chị Haruno.
Chúng tôi không biết nhiều về mối quan hệ giữa những người này. À không, tôi và Yukinoshita cũng hoàn toàn chẳng biết gì về những mối quan hệ trong gia đình của Yuigahama, mà hai người kia cũng chẳng biết rõ về nhà tôi cho lắm.
Chính vì vậy, điều tôi không biết còn cơ bản hơn thế nhiều.
Tôi không biết gì về hai người kia. Vì không biết gì nên tôi cũng không tìm được cách trả lời chính xác.
Hồi hoàn toàn chưa biết gì, tôi còn có được một vài tấm kim bài miễn tử.
Nếu không biết gì về người kia thì có nói một vài điều kỳ quặc cũng chẳng sao. Nếu không biết gì về người kia thì có hiểu lầm một hai điều cũng là chuyện thường tình. Nếu không biết về người kia thì không can dự tới nhau cũng là lẽ đương nhiên. Nếu dính đến chuyện phiền phức chỉ cần giả bộ không biết gì là được, vì thực sự mình cũng chẳng biết gì mà.
Có điều, chúng tôi lại biết nhau ở mức độ không thể phớt lờ, không thể giả vờ rằng mình không biết gì được. Tầm này mà vẫn giả vờ như vậy thì chẳng còn là liêm sỉ nữa.
Rốt cuộc tôi vẫn chưa biết được cách ứng xử hợp lý nhất cho mối quan hệ hiện tại. Ngoài mặt, tôi nghĩ rằng mình có thể cùng nói chuyện, bày tỏ sự đồng cảm ở mức tương đối, kể ra những câu chuyện ở cùng mức độ với mình, đưa ra những lời khuyên không quá gượng ép. Có lẽ đây chính là câu trả lời mẫu. Chắc ai cũng có thể nói ra những lời này một cách vô cùng tự nhiên.
Tuy nhiên, vì muốn loại bỏ những thứ giả dối ấy nên chúng tôi mới như này.
Trong vô thức, tôi nắm chặt lấy lon cà phê. Lon cà phê làm bằng thép nên không bị móp. Thay vào đó, ngón tay tôi run run và tiếng cà phê trong lon nhẹ nhàng vang lên.
Chúng tôi im lặng đến mức có thể nghe được những âm thanh nhỏ nhắn đến vậy đấy.
Tôi chậm rãi đưa lon cà phê lên miệng, sau đó lắc nhẹ một cái để kiểm tra lượng cà phê còn lại. Tôi quyết định sau khi uống xong sẽ tiếp tục nói chuyện.
Một khi đã ra quyết định thì tôi sẽ làm. Trước giờ vẫn vậy. Dù có bị cuốn vào điều gì, vướng vào chuyện gì, mắc vào việc thì rốt cuộc, đến cuối cùng tôi vẫn phải tự ra quyết định.
Đây chính là bản tính của tôi. Khả năng quyết đoán này chẳng đáng khen ngợi đâu, mà tôi cũng chẳng thấy tự hào, đấy chỉ là thói quen tôi tập được thôi. Kẻ cô đơn thường chỉ có một mình, thế nên tôi đều làm mọi thứ một mình. Cũng giống kiểu một cầu thủ chơi được nhiều vị trí thôi, cơ mà tôi cũng không phải là người vạn năng nên cái gì tôi cũng kém hết. Có chăng tôi chỉ giỏi mỗi việc huyễn hoặc bản thân để tự thuyết phục mình từ bỏ.
Có điều, giờ đây tôi dường như không thể tự lừa dối bản thân mình bằng những lời ngớ ngẩn ấy nữa.
Để tôi nói thẳng.
Trên thực tế, tôi cho rằng mình đã luôn né tránh, không suy nghĩ gì đến những chuyện sau này.
Tôi có cảm giác rằng “chạy trốn” nghe không được chính xác cho lắm. “Né tránh” ắt là sát nghĩa nhất rồi.
Có thể nói rằng tôi đang thoái thác cũng được.
Chứ nhất định không phải là chạy trốn.
Hiện giờ, tôi đang cảm thấy rất khó chịu.
Rốt cuộc, thứ tôi cần chẳng phải là câu trả lời, cách giải quyết hay kết luận gì hết. Điều tôi mong muốn là mọi chuyện sẽ biến mất. Tôi chỉ trông chờ vào một kết thúc mập mờ, rằng những vấn đề nan giải trước mặt mình sẽ tan thành mây khói trong mơ hồ.
Tôi nghĩ có lẽ tất cả chúng tôi đều vô thức mong muốn rằng mãi mãi sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra giống như bây giờ. Có lẽ tôi hơi tự phụ khi cho rằng mình có thể đoán được tâm tư của hai người kia, nhưng chắc tôi cũng không sai nhiều cho lắm đâu.
Lý do là vì chúng tôi đã cùng sinh hoạt với nhau trong một khoảng thời gian đan xen giữa hạnh phúc và bất hạnh, giống như một giấc chiêm bao, giống như cái người ta gọi là “mưa dầm thấm lâu”.
Tuy nhiên, tôi biết rằng điều đó sẽ không thành hiện thực.
Yuigahama Yui đã đưa ra câu hỏi.
Yukinoshita Yukino cũng đã tỏ ý muốn trả lời.
Vậy còn Hikigaya Hachiman thì sao đây.
Chắc tôi trong quá khứ sẽ cười khẩy vào tình cảnh ấm cúng này. Chắc tôi trong tương lai sẽ không chấp nhận thứ kết luận chẳng thể gọi là câu trả lời ấy. Tôi ở hiện tại vẫn chưa biết thế nào mới là chính xác, thế nhưng lại luôn mang trong lòng cảm giác rằng bản thân mình đang sai lầm.
Vậy thì, có lẽ việc tôi nên làm lúc này là nỗ lực sửa chữa sai lầm ấy. Tôi cần bắt chuyện.
Sau khi uống cạn lon cà phê đã nguội ngắt, tôi mở miệng.
Lúc đầu chỉ có tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng tôi. Tiếp đến là những tiếng ậm ừ khi đang lựa chọn từ ngữ. Cuối cùng, tôi mới nói thành lời.
“Yukinoshita. Tôi có thể hỏi về chuyện của cậu không?”
…. (Còn nữa)
Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm @Comic - Tập 3
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chính bởi những thành công ấy của tiểu thuyết gốc, hàng loạt các phiên bản chuyển thể dựa vào nội dung của tiểu thuyết gốc Oregairu đã ra mắt như TV series anime, manga, artbook. Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm @comic được xem là bản chuyển thể truyện tranh bám sát nội dung bản gốc nhất, do hoạ sĩ Naomichi Io minh hoạ, đăng tải trên tạp chí Monthly Sunday G-X của Shogakukan, hiện đã xuất bản 21 tập tankobon.
CLB Tình nguyện đang ngày càng hợp tác ăn ý với nhau hơn. Sau khi liên tiếp giải quyết các yêu cầu từ Totsuka Saika – thành viên CLB Tennis, Hayama Hayato – nhân vật trung tâm của nhóm đẳng cấp cao trong trường học, cho tới thiếu nữ cá biệt Kawasaki Saki, những tưởng mọi chuyện sẽ ngày càng tốt đẹp hơn thì Hachiman chợt phát hiện Yuigahama chính là chủ nhân của chú chó mà cậu đã cứu vào ngày nhập học, khiến bản thân gặp phải tai nạn xe hơi.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên thật khó xử, Hachiman và Yui cũng không thể nói với nhau những lời thật lòng nữa. Đúng lúc ấy, Yukino đã ngỏ lời đề nghị “hẹn hò” vào ngày nghỉ lễ cùng với Hachiman. Liều thuốc tốt nhất dành cho một mối quan hệ rạn rỡ, ấy chính là sự quan tâm chân thành và dịu dàng.
Tập 3 đầy cảm xúc của phiên bản thể truyện tranh Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm đã đến rồi đây.
Mục lục:
Chương 12: Vì nhiều chuyện mà Kawasaki Saki mới hay cáu kỉnh (phần cuối)
Chương 13: Một lần nữa, Hikigaya Hachiman quay trở lại con đường cũ
Chương 14: Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi cùng Totsuka Saika quả nhiên là không hề sai lầm
Chương 15: Yukinoshita Yukino đúng là thích mèo mà.
Chương 16: Hikigaya Komachi đang lên một kế hoạch vô cùng tinh quái
Chương 17: Đột nhiên Yukinoshita Haruno xuất hiện
Thông tin tác giả:
Naomichi Io
Ra mắt lần đầu với giải thưởng Nỗ lực và giải thưởng Nhà văn mới lần thứ 23 của tạp chí GX. Phát hành truyện ngắn lần đầu trên website chuyên phân phối truyện tranh trên điện thoại mang tên Moba Man và tác phẩm này là series đầu tay.
Wataru WATARI
Ra mắt với tác phẩm Những câu chuyện ma giành giải Nhất trong cuộc thi Light novel Shogakukan lần ba của Gagaga Bunko. Các tác phẩm chính: Những câu chuyện ma, Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm.
Ponkan8
Hoạ sĩ vẽ tranh minh hoạ. Tác phẩm chính: Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm, Sư tử không đi làm và thánh nữ đỏ, Thám tử hội học sinh Kirika.
Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm @Comic - Tập 1
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chính bởi những thành công ấy của tiểu thuyết gốc, hàng loạt các phiên bản chuyển thể dựa vào nội dung của tiểu thuyết gốc Oregairu đã ra mắt như TV series anime, manga, artbook. Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm @comic được xem là bản chuyển thể truyện tranh bám sát nội dung bản gốc nhất, do hoạ sĩ Naomichi Io minh hoạ, đăng tải trên tạp chí Monthly Sunday G-X của Shogakukan, hiện đã xuất bản 21 tập tankobon.
Tập đầu tiên của bản @comic chuyển thể lại 3 chương đầu tiên của light novel, khi Hachiman lần đầu được đưa tới câu lạc bộ Tình Nguyện để gặp gỡ Yukino, rồi từ đấy cùng nhau hoạt động câu lạc bộ và giúp đỡ cho những học sinh đang có vướng bận tới xin tư vấn như Yuigahama hay Zaimokuza. Hoạ sĩ Naomichi Io đã chọn lọc những tình tiết đặc trưng nhất trong các chương truyện này, giảm bớt những phần quá u ám tiêu cực, kết hợp với nét vẽ tròn trĩnh, đáng yêu để tạo ra câu chuyện hài hước và tươi sáng hơn. Theo như chính lời nhận xét của tác giả Wataru Watari, câu chuyện gốc từ rất không ổn đã trở nên rất không ổn một cách tuyệt vời.
Tập 1 không thể bỏ lỡ đối với các fan cứng của Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm @comic đã tới rồi đây!
Mục lục:
Chương 1: Tóm lại, Hikigaya Hachiman là một kẻ thối nát
Chương 2: Lúc nào Yukinoshita Yukino cũng rất cố chấp
Chương 3: Chưa bao giờ Yuigahama Yui ngưng bận tâm đến xung quanh
Chương 4: Dù vậy, chuyện lớp học vẫn luôn được giải quyết ổn thoả
Chương 5: Nói cách khác, Zaimokuza Yoshiteru là một kẻ lệch lạc
Thông tin tác giả:
Naomichi Io
Ra mắt lần đầu với giải thưởng Nỗ lực và giải thưởng Nhà văn mới lần thứ 23 của tạp chí GX. Phát hành truyện ngắn lần đầu trên website chuyên phân phối truyện tranh trên điện thoại mang tên Moba Man và tác phẩm này là series đầu tay.
Wataru WATARI
Ra mắt với tác phẩm Những câu chuyện ma giành giải Nhất trong cuộc thi Light novel Shogakukan lần ba của Gagaga Bunko. Các tác phẩm chính: Những câu chuyện ma, Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm.
Ponkan8
Hoạ sĩ vẽ tranh minh hoạ. Tác phẩm chính: Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm, Sư tử không đi làm và thánh nữ đỏ, Thám tử hội học sinh Kirika.
Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm @Comic - Tập 2
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chính bởi những thành công ấy của tiểu thuyết gốc, hàng loạt các phiên bản chuyển thể dựa vào nội dung của tiểu thuyết gốc Oregairu đã ra mắt như TV series anime, manga, artbook. Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm @comic được xem là bản chuyển thể truyện tranh bám sát nội dung bản gốc nhất, do hoạ sĩ Naomichi Io minh hoạ, đăng tải trên tạp chí Monthly Sunday G-X của Shogakukan, hiện đã xuất bản 21 tập tankobon.
Tiếp diễn tập 1 với những tình tiết đã trở nên vô cùng quen thuộc với các độc giả của oregairu như hỗ trợ Totsuka Saika luyện tập Tennis rồi vô tình bị cuốn vào trận đấu Tennis với Hayato và Yumiko – những nhân vật đứng top đầu tại trường Soubu. Kế tiếp là rắc rối nảy sinh trong quá trình phân chia nhóm đi thực tế khiến nội bộ lớp 11-F bị chia rẽ tới mức Hayato phải nhờ cậy câu lạc bộ tình nguyện, để rồi Hachiman có một phen thể hiện khiến tất cả phải đứng hình.
Tập 2 vui nhộn và châm biếm của oregairu comic đã trở lại.
Mục lục:
Chương 6: Nhưng Totsuka Saika vẫn theo được
Chương 7: Thỉnh thoảng vị thần rom-com lại làm việc tốt (phần đầu)
Chương 8: Thỉnh thoảng vị thần rom-com lại làm việc tốt (phần cuối)
Chương 9: Và như vậy, Yuigahama Yui cũng đã chịu học bài
Chương 10: Lúc nào Hayama Hayato cũng chu đáo
Chương 11: Vì nhiều chuyện mà Kawasaki Saki mới hay cáu kỉnh (phần đầu)
Thông tin tác giả:
Naomichi Io
Ra mắt lần đầu với giải thưởng Nỗ lực và giải thưởng Nhà văn mới lần thứ 23 của tạp chí GX. Phát hành truyện ngắn lần đầu trên website chuyên phân phối truyện tranh trên điện thoại mang tên Moba Man và tác phẩm này là series đầu tay.
Wataru WATARI
Ra mắt với tác phẩm Những câu chuyện ma giành giải Nhất trong cuộc thi Light novel Shogakukan lần ba của Gagaga Bunko. Các tác phẩm chính: Những câu chuyện ma, Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm.
Ponkan8
Hoạ sĩ vẽ tranh minh hoạ. Tác phẩm chính: Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm, Sư tử không đi làm và thánh nữ đỏ, Thám tử hội học sinh Kirika.
Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 14.5
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.
Quả nhiên thời thanh xuân của tôi thật sai lầm.
Vậy là tuổi thanh xuân của chúng ta vẫn chưa kết thúc. CLB Tình nguyện vốn dĩ chỉ có 3 thành viên đã được thổi một luồng gió mới nhờ vào cặp bài trùng tuổi trẻ tài cao: Isshiki Iroha – cô nhóc tệ hại (?) nhưng đáng yêu nhất trần đời, đồng thời cũng là nhân vật đàn em lớp dưới đầy quyền lực, đại diện hoàn hảo cho cụm từ “ranh mãnh lại dễ thương”, cùng với Hikigaya Komachi – cô em gái tuyệt vời nhất thế gian, dù bình thường luôn xảo quyệt, tinh quái nhưng (chẳng rõ là vô tình hay cố ý) đôi lúc lại chậm chạp, lơ ngơ.
Tuy theo phong cách trái ngược với Hachiman, Yukino và Yui, cặp đôi này vẫn thừa sức náo loạn CLB Tình nguyện, “thành công” không kém gì anh chị mình!
Dễ thương bậc nhất, mạnh mẽ hàng đầu, cặp đôi đáng quan ngại ấy đã cùng nhau vẽ nên một phần kết đặc sắc dến khó tin. Ngoài những truyện ngắn chưa từng xuất bản thành sách, Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm 14.5 còn bao gồm một vài câu chuyện hoàn toàn mới được sáng tác riêng cho dịp này!
Mục lục:
Chương 1: Hikigaya Komachi lúc nào cũng mong muốn có được chị dâu
Chương 2: Kể cả như vậy, Hikigaya Komachi vẫn quyết không từ bỏ chuyện tìm kiếm chị dâu
Chương 3: Rồi sau đó, khi lễ hội kết thúc, một lễ hội mới sẽ lại bắt đầu
Chương 4: Một cách dửng dưng hờ hững, Isshiki Iroha tình cờ dệt nên tương lai
Chương 5: Tuy vậy, chắc chắn họ sẽ còn tiếp tục phạm sai lầm
Thông tin tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987, nhóm máu A, cung Bảo Bình. Tôi đã liên tục viết Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm trong suốt 10 năm nay rồi.
Ponkan8
Lâu lắm rồi mới có một tập truyện ngắn!
Tôi lại lần nữa cảm thấy, hình như các nhân vật nữ nhỏ tuổi trong Chuyện tình thanh xuân bi hài thực sự đã quá mạnh mẽ rồi!
Trích đoạn sách:
“Cộc cộc”, mấy tiếng cứng đanh khô khốc vang lên, đánh thức tôi dậy khỏi cơn mơ màng.
Trong lúc nằm lăn lóc chỗ bàn sưởi, hình như tôi đã thực sự chìm vào giấc ngủ. Tôi lập tức bật dậy, phát hiện ra Komachi đang ngồi chéo trước mắt, yên lặng quan sát tôi với dáng vẻ bất mãn. Thấy tôi đã tỉnh, con bé đẩy một trong mấy chiếc cốc cỡ lớn đang đặt trên bàn về phía tôi. Tôi cảm kích nhận lấy chiếc cốc.
“… Ồ ồ, cảm ơn… Em về nhà sớm quá nhỉ?”
“Câu này nên để Komachi nói mới đúng chứ?”
Con bé “phụt” một cái, bất ngờ nở một nụ cười nửa miệng đầy vẻ trống rỗng. Komachi nhấp một ngụm cà phê rồi nghiêng người tựa vào bàn sưởi, tiếp tục hỏi.
“… Vậy thì anh hai, tình hình thế nào rồi?”
“Cũng không có gì đặc biệt. Bình thường mà.”
Tôi không hiểu con bé đang muốn hỏi gì, chỉ đáp lại một câu qua loa. Thấy vậy, Komachi liền xua tay loạn xạ như muốn bày tỏ sự phản đối “thế này không ổn chút nào”.
“Không được, không được, ‘bình thường’ tức là sao hả? Anh có phải là học sinh cấp Hai đang trong thời kỳ nổi loạn đâu.”
“À-à ừ… Câu phê bình này của em nghe cũng không giống học sinh cấp Hai đang trong thời kỳ nổi loạn…”
Tôi đang thầm nghĩ “Sao em gái mình tự dưng lại đạt đến cảnh giới nhìn thấu hồng trần… hay nói đúng hơn là trở nên chai sạn trước sự đời thế nhỉ...?” thì Komachi bất chợt nghiêng thẳng người về phía trước và lên tiếng hỏi tôi với giọng điệu vô cùng giống với cô dì thím bác trong nhà.
“Anh và chị Yukino, hai người đã đi về nhà cùng với nhau còn gì? Chẳng lẽ không có chuyện gì xảy ra hết sao?”
“Đã đi về cùng với nhau mà vẫn còn có chuyện gì xảy ra à? Như thế không phải quá sức nguy hiểm rồi sao…? Em nghĩ xem vì sao ngày nay người ta cứ phải yêu cầu học sinh tiểu học không được phép rời trường một mình? Bởi vì đi cùng nhau mới an toàn! Em thiếu ý thức cảnh giác trước nguy cơ tiềm ẩn rồi đấy.”
“Ôi trời, lại nữa rồi. Đủ rồi đấy, anh không cần phải dạy em cái đó đâu.”
Buông một tiếng thở dài đầy vẻ phiền chán từ tận đáy lòng, Komachi đưa mắt về phía TV chứ không thèm nhìn tôi nữa. Trên TV lúc này đang chiếu chương trình chào năm mới.
Chương trình năm mới mỗi năm đại khái đều tương tự như nhau, hầu như chẳng có gì cải thiện, chỉ toàn trình chiếu những hình ảnh hạnh phúc phù hợp với không khí Tết như những cặp đôi vừa mới đăng ký kết hôn vào dịp năm mới hay các em bé vừa mới chào đời vào ngày đầu năm…
“Vốn dĩ đã định xử lý sạch sẽ luôn từ năm ngoái rồi, nhưng mà… Xem ra năm nay cũng chẳng thể xử lý nổi…”
“Sao cơ? Em đang nói về chuyện xử lý rác thải đấy à?”
“Đúng vậy, em đang nói về chuyện xử lý ông anh rác.”
“Thời đại này người ta chú trọng thân thiện với môi trường và tái chế rác, không phải muốn là thẳng tay xử lý luôn được đâu.”
Tôi tùy ý nói đùa một câu nhưng Komachi đã khẽ thì thầm với dáng vẻ cực kỳ đáng sợ, theo đúng phong cách của cô bé đấu tranh bảo vệ môi trường vô cùng nổi tiếng nọ1 “Sao anh dám…?”. Ôi không, cách dùng từ này đáng sợ quá đi mất… Chẳng lẽ con bé đã lầm đường lạc lối, trở thành côn đồ rồi…?
Trong lúc tôi run rẩy vì sợ hãi, Komachi thì một mình phiền não về điều gì đó.
“À… Nhưng mà bởi vì anh hai là đồ rác rưởi mà. Thậm chí nếu bằng cách nào đó, Komachi khiến cho anh hai thành công kết hôn được đi nữa, anh hai cũng sẽ lập tức phạm sai lầm và bị ‘đá’ trở về nhà, sau đấy mọi chuyện còn phiền toái gấp đôi…”
Chuyện kết hôn của mình thì không lo, lại nghĩ đến hôn nhân của anh trước… Komachi cư xử y như đồ “nghiện” anh trai, đúng là hết thuốc chữa. Đương nhiên, việc này cũng có thể hiểu theo cách khác: thân làm anh trai, vậy mà đến chuyện kết hôn tôi còn phải để cho em gái lo lắng hộ… Hóa ra thứ hết thuốc chữa ở đây là lòng tự tôn và thể diện của tôi. Theo tôi thấy thì trong trường hợp này, chắc phương án hoàn hảo nhất chính là: hai anh em hết thuốc chữa nhà tôi kết hôn với nhau luôn. Nhưng xét từ khía cạnh pháp luật ở Nhật Bản thì cái này còn hết thuốc chữa hơn nữa. Vì vậy, chắc tôi chỉ còn cách từ bỏ mà thôi. Chết tiệt!!
Trong lòng tôi cháy bùng lên tinh thần đấu tranh vì cuộc cách mạng cá nhân ấy, còn Komachi hình như cũng đang “cháy” lên – nhưng vì một lý do hoàn toàn khác.
“Dù sao thì Komachi cũng không phải không có ứng cử viên cho vị trí chị dâu…”
“Đợi chút, mau dừng lại đi được không? Chưa có sự chấp thuận của đối phương mà em đã tự tiện lập danh sách ứng cử viên rồi hả? Mau dừng lại đi, nhất định phải dừng lại.”
“Xem nào, xét về khoản tuyển ứng cử viên chị dâu, đối với Komachi mà nói… ứng cử viên mạnh nhất quả nhiên là… chị Yukino đúng không?”
Con bé hoàn toàn không thèm lắng nghe tôi. Nếu như tôi tiếp tục trò chuyện với Komachi về những chủ đề nguy hiểm thế này, dịp nghỉ lễ năm mới hiếm hoi sẽ đi tong một cách vô ích cho mà xem. Tôi quay người về phía TV để bày tỏ mong muốn chấm dứt cuộc đối thoại ấy.
Tuy nhiên, ở bên cạnh, Komachi lại chọc chọc vào mạn sườn tôi phàn nàn: “Anh hai, anh có nghe em nói không đấy? Komachi đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà.” Bản năng của người làm anh lại trỗi dậy trong tôi và tự động đẩy tôi chuyển sang chế độ lắng nghe, bất chấp sự phản kháng của lý trí.
“Nếu như chị Yukino là chị dâu của em, anh hai có thể yên tâm trở thành một ông chồng nội trợ chuyên nghiệp. Thử nghĩ mà xem, thu nhập hằng năm cả đời của anh được đảm bảo rồi.”
“Em đừng có dùng cụm từ ‘thu nhập hằng năm cả đời’ để thẳng thừng tuyên bố như thể cuộc đời của anh em thế là xong. Ít nhất em cũng phải giữ chút hy vọng rằng tương lai anh hai em sẽ sáng sủa hơn thế chứ.”
“Sáng sủa? Ý anh là tương lai của anh cũng sáng sủa như đòn Thái dương hạ san vậy, sáng quá mức, sáng lóa mắt đến độ không nhìn thấy gì luôn hả?”
Hóa ra không rõ từ lúc nào, tôi đã mượn kỹ năng của Tenshinhan và sử dụng nó một cách lão luyện rồi ư? Thì ra là vậy… sáng đến mức không nhìn thấy gì luôn… Tôi âm thầm xịu vai xuống, còn Komachi thì ngược lại, giơ cao nắm đấm lên và tuyên bố.
“Hơn thế nữa, nếu là chị Yukino, em nghĩ chị ấy sẽ sẵn sàng nuôi luôn cả Komachi nữa. Như vậy Komachi có thể làm việc nhà thay cho anh hai rồi! Tuyệt vời, anh hai! Cuối cùng thì anh cũng có được cuộc sống ‘ba không’2 đúng như mong muốn!”
“Như vậy thì cần đến anh làm gì nữa… Hai người chỉ cần kết hôn với nhau là ổn rồi mà… Trong trường hợp đó, chắc mọi chuyện sẽ tiến triển thuận lợi lắm, còn anh hai sẽ vĩnh viễn ở lại nhà bố mẹ đẻ…”
Nghe tôi nói, Komachi bất chợt nở một nụ cười trìu mến, và lên tiếng bằng giọng rất dịu dàng.
“Không sao đâu, anh hai. Chỉ cần anh hai còn ở đây với em là được rồi…”
Gì vậy, sao Komachi lại thốt lên một câu thoại tràn đầy từ bi thế này… Con bé đối xử với tôi hệt như với thú cưng vậy, tôi chẳng thấy vui mừng chút nào hết… Tình hình này chắc từ mai tôi nên tập ăn thực phẩm cho mèo cùng với Kamakura để làm quen dần với cuộc sống của thú cưng…
Đối diện với cuộc chiến sống còn để giành giật miếng ăn trong tương lai sắp tới, tôi và Kamakura trừng mắt nhìn nhau chằm chằm. Thấy vậy, Komachi bèn nhẹ nhàng bế bé mèo lên.
Bộ Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 7.5 + 8 + 9
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 9 triệu bản.
Đây là bản combo 3 tập Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm 7.5, 8 và 9 tặng kèm 3 postcard và 1 sổ tay
Về tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987. Nhóm máu A, cung Bảo Bình. Thường bị phê phán là dáng vẻ bận bịu và thiếu ngủ của mình khiến cho người khác rất khó chịu nhưng tôi có muốn thế đâu, phần lớn những lúc như vậy chỉ đơn thuần là tín hiệu SOS mà thôi. Tuy tinh thần tôi yếu ớt nhưng thể lực tôi lại mạnh mẽ đến mức thừa thãi
Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 10
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.
Nghỉ đông. Thời điểm những ngày cuối năm thành thơi và tiếp đến sẽ là năm mới. Do phải ra ngoài nhiều hơn tưởng tượng để đi lễ đầu thi đỗ và mua sắm nên ngay đầu năm, Hachiman đã gặp phải Yukinoshita Haruno, Hayama Hayato và… Sau những khoảng thời gian đã trải qua cùng với nhau, có thể thấy rằng mọi người đã biết về nhau chút ít. Thế nhưng hẳn vẫn còn rất nhiều điều mà họ chưa hề biết đến. Cả bây giờ, cả từ giờ về sau cũng vậy. Chỉ còn chút ít thời gian nữa là năm lớp Mười Một sẽ kết thúc. Càng muốn trân trọng quãng thời gian này bao nhiêu, mọi người càng nhút nhát bấy nhiêu. Dù có suy nghĩ đến mức nào cũng không tìm ra được câu trả lời. Dù có chạy lâu cỡ nào cũng không tìm ra được câu trả lời. Dù có chạy lâu cỡ nào cũng không tìm thấy đích. Những mối quan hệ mới, khoảng thời gian mới dành cho những cô cậu này lại bắt đầu.
Tập thứ 10 của Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm.
Về tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987. Nhóm máu A, cung Bảo Bình. Thường bị phê phán là dáng vẻ bận bịu và thiếu ngủ của mình khiến cho người khác rất khó chịu nhưng tôi có muốn thế đâu, phần lớn những lúc như vậy chỉ đơn thuần là tín hiệu SOS mà thôi. Tuy tinh thần tôi yếu ớt nhưng thể lực tôi lại mạnh mẽ đến mức thừa thãi
Ponkan 8
Đến mùa nằm dưới bàn sưởi ăn kem rồi
Bố cục sách:
Ghi chép thứ nhất: Có lẽ, đó chẳng phải lời bộc bạch của ai cả.
Chương 1: Cuối cùng thì Hikigaya Komachi cũng đi cầu nguyện
Chương 2: Như mọi khi, Yukinoshita Haruno lại đến phá bĩnh
Chương 3: Chẳng biết từ bao giờ, Isshiki Iroha đã trở thành khách quen
Chương 4: Dẫu vậy, Miura Yumiko vẫn muốn được biết
Chương 5: Cho tới ngày ấy, Totsuka Saika vẫn sẽ đợi
Chương 6: Yukinoshita Haruno lộng lẫy tan biến vào trong bóng tối
Ghi chép thứ hai: Hoặc có thể, đó là lời bộc bạch của tất cả mọi người
Chương 7: Lúc nào Hayama Hayato cũng đáp ứng kỳ vọng của mọi người
Chương 8: Cứ thế, quá khứ và tương lai của mọi người hoà lẫn vào nhau rồi tập kết ở hiện tại
Ghi chép thứ ba: Nếu như vậy thì đó là lời bộc bạch của ai đây
Chương 9: Nhưng rồi, Yukinoshita Haruno đã nói như thế này
Lời bạt
Trích dẫn:
“Hikigaya, cậu... bị thương à?”
Yukinoshita nheo mắt lại với vẻ thương tâm khi liếc về phía đôi chân của tôi.
“Ờ, một chút thôi.”
Tôi không thể nói mình bị vướng chân vào nhau rồi ngã lăn ra được. Nghe tệ lắm. Với lại như thế thì giống hệt như lúc nạn nhân của một vụ bạo hành gia đình đang viện cớ còn gì. Kiểu như “Không phải đâu! Vết thương này là do bị ngã thôi mà!” ấy. Không thể để cậu ta lo lắng thừa thãi rằng tôi đang bị bạo hành gia đình được.
“Đáng lẽ cậu phải sơ cứu ở đấy luôn chứ. Chỗ đó cũng có nhân viên y tế mà.”
“Lúc tôi đến đích thì không còn ai nữa rồi...”
Nghe tôi trả lời vậy, Yukinoshita bèn chống tay lên trán và bắt đầu suy nghĩ.
“Có vẻ hơi không đúng lúc nhỉ?.. Hay là tại số cậu đen. Hoặc cũng có thể là do đôi mắt của cậu nữa.”
“Ờ thì tôi xấu cả tính cách lẫn tâm hồn đấy. Mà chỗ thuốc sát trùng này có được tự ý sử dụng không nhỉ?”
Tôi vừa hỏi, vừa lướt qua mấy kệ thuốc không hề có khoá.
Nghe thấy vậy, Yukinoshita thở dài.
“Thậm chí đến cách hành xử của cậu cũng xấu nữa.”
Yukinoshita đứng dậy, vẫy tay đuổi tôi tránh khỏi kệ thuốc, sau đó lấy thuốc sát trùng và băng ra rồi chỉ vào chiếc ghế trước mặt.
“Ngồi xuống chỗ kia đi.”
“Thôi không cần đâu, chừng này tôi cũng tự làm được.”
“Cứ để đấy.”
Tuy không can tâm cho lắm nhưng tôi cũng ngồi xuống đúng như những gì được bảo. Sau đó, Yukinoshita cũng di chuyển tới trước mặt chiếc ghế mà tôi vừa ngồi xuống.
Cậu ta đưa tay lại gần chân tôi và bắt đầu sát trùng vết thương. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi tôi. Lúc Yukinoshita cúi xuống, tôi ngửi thấy được mùi dầu gội thoang thoảng.
Mỗi lần tấm khăn có tẩm thuốc sát trùng chà vào vết thương của tôi, một cơn đau âm ỉ lại chạy dọc trong tôi. Cậu ta có lẽ cũng không quen với việc chữa trị vết thương kiểu này cho lắm. Do cậu ta quá tay nên thỉnh thoảng thuốc sát trùng lại khiến vết thương của tôi đau nhói.
“Á, khoan, đau, đau quá đấy...”
“Đang sát trùng thì làm sao mà tránh được. Đương nhiên là việc này phải có hiệu quả với cậu rồi, Hikigaya à.”
“Này, cậu đừng có coi người khác như vi khuẩn thế nữa có được không?”
“Như thế mới chứng tỏ cái này có tác dụng. Ráng chịu đi.”
Cái này là lý luận “thuốc đắng dã tật” đấy à? Chẳng đáng tin chút nào. Đắng mà đã tốt thì cuộc đời tôi chắc hẳn phải tuyệt vời lắm rồi ấy chứ.
Nói thì nói vậy nhưng có lẽ Yukinoshita cũng đã để ý đôi chút vì tôi thấy cậu ta chạm vào vết thương nhẹ hơn, hành động cũng cẩn thận hơn. Giờ thì tôi lại cảm thấy nhột, thành ra tôi phải cố ấn người mình xuống để không bị giật thót lên.
Cả hai đều im lặng đến tận lúc cậu ta sát trùng xong vết thương đã lan rộng của tôi. Dần dà tôi cũng quen được với cảm giác đau âm ỉ ấy và cơ thể tôi cũng thả lỏng dần. Sau khi quấn thêm một hai lớp băng nữa, Yukinoshita mới ngập ngừng lên tiếng.
“Hình như lúc nãy cậu có chạy cùng Hayama... Cậu hỏi được điều gì rồi à?”
“Ờ. Ít nhất thì cậu ta cũng không chọn khối tự nhiên...”
Do không nghĩ ra cách nói nào chính xác hơn nên tôi đành đưa ra một câu trả lời mập mờ. Nghe thấy thế, Yukinoshita cười khúc khích.
“Nghe kỳ vậy. Xong rồi đấy.”
Yukinoshita thở phào với vẻ thỏa mãn rồi ngẩng đầu lên. Hành động đó khiến cho khuôn mặt của chúng tôi gần nhau tới mức sắp sửa chạm vào nhau đến nơi.
“...”
Cả hai đều ngớ người ra trong tư thế hiện tại.
Cậu ta có làn da trắng như tuyết mùa Đông, đôi mắt đen dịu dàng long lanh, hàng lông mi dài khẽ lay động khi nháy mắt, cái mũi xinh đẹp và hơi thở đang thoát ra từ khoé miệng cậu ta.
Mái tóc dài óng ả của Yukinoshita buông xuống khi đôi vai mỏng manh của cậu ta run lên một cái.
Tôi vội vã ngước mặt lên trần và đổ người về phía sau để giữ khoảng cách. Vết thương của tôi đau nhói lên.
“À, cảm ơn cậu nhé.”
“Không sao, có gì to tát đâu mà.”
Tôi cảm ơn cậu ta để đánh trống lảng. Yukinoshita cũng ngồi lại lên ghế và quay mặt đi chỗ khác.
Kể từ lúc đó, sự im lặng bao trùm trong phòng y tế.
Tôi chẳng có việc gì để làm nên đành liếc nhìn chỗ băng cậu ta đã quấn cho tôi khi nãy. Nút buộc của miếng băng hiện đang tạo thành hình cái nơ. Trông cũng đáng yêu đấy chứ.
Tôi bật cười khi trông thấy nút buộc hình cái nơ ấy. Tâm trạng của tôi dần trở nên thoải mái hơn.
Tôi ngồi cách lưng ghế ra một chút và bắt đầu vươn vai. Chắc là do cảm thấy tư thế đó của tôi quá lạ lùng nên Yukinoshita hơi nghiêng đầu.
Tự nhiên giờ tôi lại muốn hỏi thử Yukinoshita.
“Này, tôi có được hỏi xem định hướng tương lai của cậu là gì không?”
Yukinoshita tỏ vẻ hơi hoang mang khi nghe tôi hỏi vậy. Cậu ta định ôm cằm để ra chiều suy nghĩ nhưng lại ngừng lại giữa chừng khi đưa tới trước ngực.
“Tôi học chương trình quốc tế nên chọn khối tự nhiên hay xã hội cũng không liên quan cho lắm...”
“Cũng phải. Tôi chỉ muốn hỏi thử xem sao thôi. Cậu đừng để bụng.”
Câu trả lời ấy cũng từa tựa như những gì tôi đã dự đoán, cơ mà tôi cũng thấy thoả mãn rồi. Có lẽ đây cũng là một kiểu tự thoả mãn.
Tôi nói vậy để gạt chuyện này đi, thế nhưng Yukinoshita đã đặt cánh tay hiện đang không làm gì kia lên đầu gối rồi hơi cúi mặt xuống nhìn tôi.
“Đây là lần đầu tiên cậu hỏi về những chuyện như vậy đấy nhỉ?”
“Thế hả?”
Tôi nói vậy rồi giả ngơ.
Từ trước tới giờ tôi có rất nhiều cơ hội để hỏi về những chuyện vô cùng cá nhân như thế, nhưng lần nào tôi cũng tự vẽ ra ranh giới và không bao giờ chịu vượt qua chúng. Lý do là vì tôi luôn cho rằng mình không được phép làm việc đó.
Yukinoshita hắng giọng một cái rồi liếc vào mắt tôi giống như đang cố gắng dò xét.
“Tạm thời thì tôi quyết định chọn khối xã hội.”
“Thế à.” “Ừ. Vậy tức là... tạm thời mọi người vẫn được ở cùng nhau.”
Nói xong, Yukinoshita mỉm cười. Nụ cười ấy trông giống hệt như cách một cô bé mỉm cười khi sắp được ra ngoài chơi.
(Còn nữa)
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.
Tháng ba.
Giờ đã đến mùa tuyết tan, nhưng hãy còn xa lắm mới tới ngày lộc non hy vọng nhú mầm.
Yukino, Yui và Hachiman, cả ba người họ đều đang tìm cách bày tỏ suy nghĩ trong lòng, tìm hướng hành động sao cho đúng đắn. Cũng đã đến lúc chấm dứt mối quan hệ bế tắc mà họ vẫn duy trì cho tới bây giờ...
Yukino ao ước mình có thể ở đây, chứng kiến cái kết của câu chuyện này.
Yui lại nguyện cầu họ sẽ tiếp tục bên nhau mãi mãi!
Tuy nhiên, dù khao khát thời gian mãi ngừng trôi vào giờ khắc hoàng hôn đẹp đẽ... nếu mặt trời không lặn xuống thì ngày mới sẽ chẳng bao giờ tới. Để có thể tiến về phía trước, cần học cách từ bỏ, cần phải đánh dấu chấm hết cho câu chuyện hôm nay!
Đón đọc tập mới nhất của Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm!
Mục lục:
Interlude
Chương một: Cô Hiratsuka đắm chìm trong hoài niệm quá khứ xa xôi
Chương hai: Dù sao đi nữa, Isshiki Iroha vẫn muốn xác nhận lại một điều
Interlude
Chương ba: Cho đến cuối cùng, Yuigahama Yui vẫn tiếp tục dõi theo
Interlude
Chương bốn: Một lần nữa, Hikigaya Hachiman lại phát biểu ý kiến
Chương năm: Chẳng rõ từ lúc nào, dòng chữ cuối phim đã bắt đầu chạy dọc màn hình
Interlude
Chương sáu: Không ai biết rằng Hayama Hayato đang hối hận
Interlude
Chương bảy: Khung cảnh mà Ebina Hina trông thấy thông qua mắt kính của mình
Interlude
Chương tám: Tôi nguyện cầu rằng ít nhất mình sẽ không phạm sai lầm nữa
Interlude
Thông tin tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987, nhóm máu A, cung Bảo Bình. Năm tháng thấm thoắt trôi qua, dạo gần đây tôi cứ có cảm giác thời gian lao đi rất nhanh. Người trưởng thành thường nói, chính cuộc sống thường ngày chẳng có gì đặc biệt mới là không thể thay thế. Trước đây, tôi không hiểu lắm, nhưng giờ thì đã vỡ lẽ ra rồi.
Ponkan8
Lâu lắm rồi mới vẽ minh hoạ cho nhiều nhân vật thế này, tôi cũng thấy lòng mình ngậm ngùi cay đắng.
Trích đoạn sách:
“Thì ra là vậy… Kế hoạch này không tệ chút nào.”
Tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt vào tấm bảng trắng, buông một tiếng thở dài cảm thán.
“Cảm ơn cậu,” Yukinoshita chỉ đáp lại bằng mấy chữ ít ỏi.
Đúng vậy, tôi nói nghiêm túc đấy, mặc dù trên thực tế đây mới chỉ là bản tóm lược, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà họ đã nghĩ ra được nhiều thứ như vậy…
Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là một kế hoạch hoàn hảo không có điểm yếu.
“Vậy chúng ta có bao nhiêu khả năng chiến thắng?”
Tôi gõ khớp ngón tay cộc cộc lên tấm bảng trắng và hỏi, còn Isshiki thì “ư” một tiếng nghẹn lời chẳng biết nói gì, vẻ mặt gượng gạo. Thế nhưng, lông mày của Yukinoshita vẫn không hề nhíu lại. Cậu ta lên tiếng bằng giọng khá bình tĩnh.
“Nói chung cũng không ít. Chúng ta đã cân nhắc đến mong muốn của đối phương và xây dựng nên một kế hoạch để thỏa mãn những mong muốn đó. Tôi nghĩ khả năng chiến thắng cũng không phải quá thấp.”
“À ừm, chắc vậy. Nếu đồng ý với hầu hết yêu cầu của đối phương, chắc sẽ được thông qua thôi… Bình thường thì đúng là như thế.”
Nhưng chúng tôi đều biết rằng sẽ không dễ dàng như vậy.
Lần này chắc chắn không phải là “lúc bình thường”.
Đối phương nhất định sẽ bới lông tìm vết để đập tan kế hoạch tổ chức prom. Họ đưa ra yêu cầu không phải để cải thiện chất lượng buổi prom, càng không phải để chúng tôi có thể tiếp tục tiến hành tổ chức. Dù cho bên chúng tôi có nhượng bộ đến mức nào, luôn luôn tồn tại khả năng ngay đến bản thân kế hoạch đưa ra cũng không được thông qua. Tôi nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa, vẫn còn thiếu một yếu tố để có thể thành công vượt qua cửa ải.
Yếu tố này chính là nhược điểm trong kế hoạch của Yukinoshita và Isshiki.
Nhưng lật ngược lại vấn đề, cũng có nghĩa ở đây vẫn còn chỗ cho tôi tham gia vào.
Tôi đã vừa âm thầm quan sát thái độ của Yukinoshita từ nãy giờ vừa tính toán thời điểm để đề cập đến chuyện đó. Nếu vẫn định bàn luận thì chắc chỉ có lúc này là thích hợp nhất. Tôi liếc sang Isshiki một cái. Chú ý đến hành động của tôi, con bé liền khẽ gật đầu đáp lại.
“Yukinoshita, tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không?”
Nghe tôi hỏi, Yukinoshita liền nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực.
“… À, em có chút việc…”
Đoán biết được sắp có chuyện xảy ra, Isshiki liền đứng lên khỏi chỗ. Tuy nhiên, Yukinoshita đã ngăn con bé.
“Đợi đã. Cậu muốn nói về chuyện tổ chức prom đúng không? Nếu vậy thì nên để cả Isshiki cùng tham gia nữa.”
“À… Thì ra… là chuyện đó à…” Isshiki vừa thốt ra một câu mập mờ vô nghĩa vừa liếc xéo sang tôi.
Thấy vậy, tôi liền gật đầu tỏ ý “không sao cả”. Sau đó, Isshiki đành rầu rĩ ngồi lại xuống ghế, vẻ mặt trông khá bất an.
Tôi biết Yukinoshita không muốn tôi can thiệp vào chuyện này. Chắc hẳn cậu ta cũng muốn tránh né chuyện phải mặt đối mặt thảo luận với tôi. Thế nên, tôi có thể thấu hiểu tại sao cậu ta muốn nhét Isshiki vào giữa hai chúng tôi. Không chỉ vậy, chắc cậu ta cũng nghĩ đến khả năng nếu có người khác nữa thì tôi sẽ ngần ngại khó mà lên tiếng. Nếu thế, tôi chỉ còn cách chuẩn bị tinh thần, quyết tâm kiên trì đến cùng mà thôi.
“… Tôi có thể giúp cậu chuyện prom không?”
Tôi trực tiếp hỏi luôn, khiến cho Yukinoshita mở to mắt như thể khá sửng sốt. Sau đó, cậu ta rũ mắt nhìn xuống, miệng mấp máy định nói điều gì đó.
Vậy nên tôi tiếp tục lên tiếng để chặn lời đối phương. Nếu tôi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Yukinoshita, chắc chắn cậu ta sẽ chỉ thốt lên những điều giống hệt như trước đây. Vì không để chuyện đó lặp lại, tôi liền bắn liên thanh mọi lý do vừa xuất hiện trong đầu mình.
“Tôi nghĩ phương án của cậu trên thực tế không tệ. Tuy nhiên, cũng không thể chắc chắn rằng cậu nhất định sẽ thành công. Vì vậy, chúng ta vẫn nên chuẩn bị thêm một kế hoạch khác nữa. Tôi sẽ suy nghĩ một phương án đối ngược với cậu, đề phòng chẳng may phương án của cậu bị từ chối.”
Nói thì nói vậy, nhưng bản thân tôi cũng nhận ra điều mình thốt lên khác hẳn với những gì mình nên truyền đạt. Tuy vậy, nếu không nói ra gì đó, chắc tôi sẽ nghẹt thở chết mất.
“Tình hình đã thành ra thế này rồi. Tôi cũng sẽ không làm điều gì đặc biệt cả. Cậu cứ coi tôi là một người hành động theo sự chỉ huy của cậu, nhưng đứng bên cạnh không tham gia vào, chỉ đưa ra ý kiến thôi cũng được. Thực ra như vậy cũng chẳng khác biệt so với lúc đưa ra chỉ thị cho Isshiki hay những người khác cả. Từ trước đến nay, cậu đã gặp nhiều tình huống như vậy rồi mà. Mọi chuyện chẳng có gì khác biệt hết.”
Yukinoshita khẽ cắn môi, im lặng lắng nghe. Ánh mắt hướng xuống dưới của cậu ta đang dồn cả vào chỗ bàn tay, không rõ giận dữ hay buồn thương, trông như thể đang nỗ lực hết sức để kiềm chế mọi cảm xúc.
“… Đúng vậy, đúng là từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, chẳng có gì khác biệt cả.”
“Nếu vậy…”
Yukinoshita cắt ngang lời tôi đang nói dở, lên tiếng trong khi vẫn tiếp tục cúi đầu xuống.
“Xem ra đến tận lúc cuối cùng, tôi vẫn phải trông cậy vào cậu rồi…”
Giọng nói ấy bình tĩnh điềm đạm, nhưng lại tỏa ra sự cam chịu khiến cho lồng ngực người nghe nghẹn lại. Yukinoshita ngẩng đầu lên, trên môi nở một nụ cười bất lực. Cậu ta chầm chậm, chầm chậm thốt ra những lời thật dịu dàng, như thể đang khuyên răn một đứa bé con ngây thơ không hiểu sự đời.
“Chính vì thế, tôi muốn thay đổi điều đó. Cậu cũng biết lúc đó chị tôi định nói gì mà, đúng không?”
“… À ừ.”
Tôi gật đầu, vẫn tiếp tục hướng mắt trông xuống.
Không phải chỉ một mình tôi mà chắc hẳn cả cậu ta cũng thấu hiểu cụm từ “lệ thuộc vào nhau”.
Hơn thế nữa, cậu ta không muốn chấp nhận nó mà định sửa chữa lại mối quan hệ sai lầm này và nỗ lực đứng trên đôi chân của chính mình.
Còn tôi, tôi thậm chí chẳng được phép hỏi xem là đúng hay sai, bị trói buộc trong một mối quan hệ méo mó và bế tắc, chỉ có thể nói về những chủ đề nghe hay ho nhưng thực ra chỉ mờ mịt, tối nghĩa.
“Nhưng mà… tôi nghĩ rằng mình cũng nên chịu trách nhiệm. Dẫu sao lỗi lầm cũng không phải của riêng mình ai cả.”
Cố lắm mới nói xong, tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt liền giao nhau với Yukinoshita. Khuôn mặt cậu ta nhăn lại đầy vẻ đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ hướng xuống dưới. Trông thấy dáng vẻ ấy của Yukinoshita, tôi cũng phân vân chẳng biết có nên nói thêm điều gì không.
Thế nhưng, tôi cũng cảm thấy nếu giờ đây không nói ra, chắc chắn trong tương lai tôi sẽ không thể nhắc đến chuyện này một lần nào nữa. Tôi biết quá rõ bản thân mình đáng chán đến mức nào, nhát gan đến mức nào và đáng thương hại đến mức nào.
Chính vì thế, dù có khó mở lời, dù có ngượng ngùng lưỡng lự, dù có xấu hổ ngại ngần, dù có không muốn lên tiếng đi nữa, tôi cũng chỉ còn đúng một con đường: tiếp tục nói ra.
“Đúng là trong việc này, tôi chẳng cần làm gì hết cũng được. Nhưng cách này không thể giải quyết tận gốc vấn đề. Nếu cách làm từ trước nay của chúng ta đã sai rồi, vậy hãy nỗ lực kiếm tìm cách làm khác, cách nghĩ khác, cách can thiệp khác…”
Tôi cố gắng ngẫm xem có từ ngữ nào hay hơn, khéo léo hơn không, nhưng chính vào những lúc thế này, lý trí và ý thức cá nhân mới nhe nanh múa vuốt, chiếm thế thượng phong trong suy nghĩ của tôi. Những lời mơ hồ tối nghĩa – ngay khi vừa thoát ra khỏi miệng – liền có được hình hài rõ ràng, dẫu cho đó không phải hình hài ta mong muốn. Càng nói càng sai, càng lên tiếng lại càng chệch xa khỏi sự thật. Không biết có phải vì bồn chồn hay không mà đôi tay đặt dưới bàn của tôi đã siết lại thành nắm đấm. Tôi duỗi ngón tay ra, lau vào quần bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Tôi cũng chẳng rõ những lời này liệu có truyền đạt suy nghĩ của mình tới đối phương hay không.
“Do vậy… dù kết quả có ra sao đi nữa, tôi cũng muốn đứng ra gánh vác trách nhiệm cho tử tế.”
Hoặc có lẽ, truyền đạt được hay không cũng không quan trọng.
“Vì thế nên… Tôi mới mong muốn… giúp đỡ cậu.”
Chỉ đơn giản tôi muốn nói ra những lời ấy, cá nhân tôi muốn giãi bày để thỏa mãn mong muốn của chính mình, cá nhân tôi muốn áp đặt lên đối phương nguyện vọng của bản thân mà không quan tâm xem người ta nghĩ gì. Sau khi nhận thức được điều ấy, tôi không dám nhìn về phía Yukinoshita, chỉ có thể tiếp tục tránh sang hướng khác.
“… Cảm ơn cậu. Nhưng không sao đâu, như vậy là đủ rồi… Chỉ cần như vậy là đã quá đủ rồi.”
…. (Còn nữa)
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.
Mùa xuân sắp đến. Tuy chuỗi ngày thường nhật vẫn tiếp diễn , nhưng mỗi ngày luôn là một ngày mới. Có những điều cần được diễn tả bằng lời nói nhưng lời nói lại không đủ để diễn tả. Một câu trả lời hoàn toàn sai lầm, một mối quan hệ méo mó không thể quay lại như trước đấy giả tạo.
Chính vì vậy,tôi sẽ phá hỏng thứ giả tạo ấy, tìm ra điều chân thực duy nhất. Tôi sẽ kết thúc tuổi thanh xuân sai lầm này.
Mùa cũ đã qua. Mùa mới lại đến. Câu chuyện thanh xuân sai lầm này sắp sửa kết thúc… Nhưng chắc chắn, tuổi thanh xuân vẫn sẽ tiếp diễn.
Tập cuối cùng của bộ truyện đình đám về thời thanh xuân đầy rẫy những sai lầm và đắm say.
Mục lục:
Prelude 1
Chương 1: Dù vậy, chuỗi ngày bình thường của Hikigaya Hachiman vẫn tiếp diễn
Prelude 2
Chương 2: Rồi cũng sẽ đến lúc người ta quen với mối quan hệ này
Prelude 3
Chương 3: Chắc chắn mỗi khi ngửi thấy mùi hương ấy, người ta sẽ hồi tưởng lại một thời điểm
Prelude 4
Chương 4: Và rồi, Yukinoshita Yukino lặng lẽ vẫy tay
Interlude
Chương 5: Cô Hiratsuka Shizuka ung dung tiến về phía trước
Chương 6: Giống như hồi trước, Yuigahama Yui hi vọng
Interlude
Interlude
Chương 7: Chỉ có hơi ấm khi chạm vào nhau mới diễn tả chính xác được tâm ý
Chương 8: Một lần nữa, cánh cửa ấy lại mở ra
Interlude
Chương 9: Sang ngày mai, màu xanh vẫn là màu xanh
Chương 10: Chính vì thế, Hikigaya Hachiman mới nói như vậy
Lời bạtr
Thông tin tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987, nhóm máu A, cung Bảo Bình. Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm đến đây là kết thúc. Hẹn gặp lại các bạn trong Chuyện tình thanh xuân – Những người bạn và Chuyện tình thanh xuân – Tụ họp!
Ponkan8
Vậy là đã đến tập cuối.
Xin gửi lời cảm ơn tới anh Wataru Watari, các độc giả, anh phụ trách biên tập Hoshino, những người có liên quan, Hachiman và các nhân vật khác, ké thêm cả tôi nữa. Mọi người đã vất vả nhiều rồi.
Trích đoạn sách:
Cơn run rẩy trong lòng bàn tay tôi ngay lập tức truyền tới tận trái tim.
Nhưng tôi cũng không hề ngạc nhiên. Hẳn là vì tôi vẫn luôn đinh ninh rằng chuyện gì đó sắp xảy ra.
“Cuối cùng thì việc này cũng đến”. Vừa nghĩ vậy, trái tim tôi vừa run rẩy.
Cuối giờ học ngày hôm nay, cậu ấy bị cô giáo gọi ra ngoài. Khi nhìn theo cậu ấy, tôi biết chắc cậu ấy sẽ không quay lại lớp nữa.
Tôi chẳng có tâm trạng để đi chơi chút nào.
Sau khi về đến nhà, vẫn trong bộ đồng phục, tôi nằm ườn ra sô-pha và cứ nhìn lên trần nhà mãi. Mama có nhắc nhở tôi mấy lần rằng làm vậy sẽ khiến váy và áo khoác bị nhăn, thế nên tôi đành uể oải đi thay đồ và rốt cuộc lại nằm lăn xuống giường. Cơ thể tôi cứ bị tấm chăn mềm mại quấn lại và hoàn toàn chẳng di chuyển được chút nào.
Điện thoại tôi chỉ rung lên một lần duy nhất.
Không biết là từ cậu ấy hay cậu ta nữa.
Nhưng chắc đấy chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Tôi uể oải nhấc tay lên và đưa điện thoại đến trước mặt, thầm mong rằng đấy là một người hoàn toàn khác nhắn tin.
Dòng đầu tiên trên màn hình chính là tin nhắn của cậu ta.
Do tin nhắn ấy chỉ có một dòng nên nó đã được hiển thị luôn ở ô thông báo, chẳng cần phải mở ứng dụng ra cũng đọc được.
“Giờ gặp nhau được không?”
Dòng tin duy nhất ấy chẳng cho tôi biết được điều gì. Tôi chỉ biết rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.
Ước gì tôi có thể coi như mình đã bỏ qua tin nhắn này.
Nếu coi như mình chưa nhìn thấy, một lúc nữa mới trả lời lại thì ắt hẳn chuyện này sẽ tiếp tục được thêm một chút nữa. Ý nghĩ xấu xa ấy hiện lên trong đầu tôi.
Tuy nhiên, việc cậu ta muốn nói cho tôi biết lại khiến tôi hạnh phúc đến mức rơm rớm nước mắt, làm tâm trạng tôi vui vẻ hẳn lên.
Có lẽ tôi vẫn luôn đợi chờ.
Chờ cậu ta sẽ nói ra.
Vì tôi sợ tự mình sẽ phải nói ra.
Chính vì vậy, tôi chỉ nhắn là “tớ sẽ đến ngay” rồi mặc lại chiếc áo khoác mình vừa cởi phăng ra ban nãy. Vừa đi đôi xăng-đan đã mòn gót, tôi vừa kiểm tra tin nhắn thông báo địa điểm gặp nhau.
Có một nơi nhất định chúng tôi phải đến.
Nơi ấy ở rất gần đây, chẳng hề xa chút nào. Mọi thứ sắp kết thúc rồi.
Tôi chẳng có tâm trạng nào để chạy, thế nhưng sau khi ra khỏi nhà, bước chân tôi cứ nhanh dần lên.
Con đường trước ga khá đông người.
Tuy nhiên, dưới ánh đèn đường, tôi vẫn ngay lập tức trông thấy bóng dáng cậu ta đang ngồi trên ghế.
Cậu ta đang ngồi thẳng lưng, đặt hai tay trên váy, nhắm chặt hai mắt và im lặng như hoà lẫn vào không khí. Đêm vẫn rất lạnh dù tôi có mặc áo khoác, ấy vậy mà trông có vẻ như cậu ta chẳng hề cảm thấy điều đó chút nào.
Nhận thấy tiếng chân của tôi, cậu ta từ từ mở mắt. Sau đó, cậu ta nở một nụ cười đẹp như bầu trời mùa đông.
“Chào cậu.”
Nụ cười ấy đẹp đến mức gần như khiến tôi không thốt nên lời. Thật đúng là “khiến người ta phải nín thở”.
Giả bộ như mình đang thở không ra hơi vì vừa mới chạy đến, tôi chỉ gật đầu mà không nói lời nào.
Sau đó, tôi vừa ngồi xuống vừa tháo khăn ra. Nếu không làm vậy, tôi sẽ nhìn chằm chằm vào cậu ta mãi mất.
Tôi chưa từng thấy ai xinh đẹp đến vậy. Tôi đã từng thấy nhiều người đẹp và đáng yêu, thế nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một người xinh đẹp đến mức khiến tôi muốn thở dài.
Thay vì thở dài, tôi thở ra một hơi hết cỡ rồi lên tiếng hỏi.
“Có chuyện gì thế?”
“Tớ có chuyện muốn nói.”
Tuy mở đầu như vậy nhưng cậu ta lại ngừng lại một chút. Sau đó, cậu ta cẩn thận lựa lời rồi bắt đầu nói.
“Chúng ta có thể tổ chức prom rồi.”
“Thế à, vậy thì tốt quá...”
Nghe thấy thế, tôi cuối cùng cũng có thể yên tâm. Dạo gần đây tôi cứ để tâm đến chuyện này mãi. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt nhăn nhó ấy lướt qua đầu tôi, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Chắc do tôi thở mạnh quá nên cậu ta bật cười.
“Nhờ cậu cả đấy.”
“Tớ có làm gì đâu.”
Không có mà. Tôi có làm được gì đâu.
Nhưng tôi chỉ hơi lắc đầu chứ không nói vậy.
Cậu ta chăm chú ngắm tôi, sau đó nhìn về phía đằng xa và lẩm bẩm.
“Và nhờ cả cậu ta nữa...”
Nghe thấy thế, người tôi giật thót lên. Chẳng thể nhìn mặt cậu ta, tôi đành ngó xuống dưới chân mình.
“Đâu có. Là do Yukinon đã rất cố gắng mà.”
“Thôi nào, tớ cũng tự biết mà.”
Lần này đến lượt cậu ta hơi lắc đầu khi nghe thấy những lời an ủi, bào chữa ấy của tôi.
“Tớ lại dựa vào người khác rồi...”
Kiểu nói bông đùa ấy nghe thật trẻ con, khác hẳn với cách nói chuyện người lớn lúc bình thường nên tôi hơi giật mình.
Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy cậu ta đang bẽn lẽn mỉm cười, chẳng biết là do ngại ngừng hay đang muốn đánh trống lảng nữa.
“Tớ biết rõ rằng cậu ta sẽ làm vậy, thế nhưng tớ lại không hề từ chối.”
Cậu ta hơi ngước lên và cứ nhìn về phía đằng xa. Tôi cũng nhìn theo, thế nhưng ở hướng đó chỉ có những toà nhà cao tầng.
“Nhưng chuyện này cũng kết thúc rồi.”
Thành phố về đêm có rất nhiều tiếng ồn ào, thế nhưng tôi vẫn nghe rõ giọng nói dịu dàng, ấm áp ấy. Giống hệt như ánh đèn từ toà nhà đối diện vậy.
Trong bóng tối, những ánh đèn màu đỏ từ từ sáng lên rồi lặng lẽ biến mất, kéo theo giọng nói như ánh đèn le lói kia chìm dần xuống.
Giọng nói ấy bị những cơn gió mạnh thổi tan.
“Tớ đã thành thật nói hết mọi thứ rồi.”
Mái tóc dài của cậu ta bung ra và che lấp mặt, cứ như một tấm khăn voan. Khi gió ngớt, cậu ta dùng tay chỉnh lại tóc và nhẹ nhàng vén chúng qua tai.
Sau đó, cậu ta mỉm cười.
Cứ như thể cơn gió đêm xuân đã rửa trôi đi nhiều thứ, khiến nụ cười ấy trông thật tươi tắn
Có lẽ từ trước tới giờ, tôi vẫn luôn thích nụ cười xinh xắn ấy.
Trông thấy nụ cười ấy, tôi nhận ra rằng mối quan hệ này sắp sửa kết thúc rồi.
…. (Còn nữa)
Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm @Comic - Tập 4
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chính bởi những thành công ấy của tiểu thuyết gốc, hàng loạt các phiên bản chuyển thể dựa vào nội dung của tiểu thuyết gốc Oregairu đã ra mắt như TV series anime, manga, artbook. Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm @comic được xem là bản chuyển thể truyện tranh bám sát nội dung bản gốc nhất, do hoạ sĩ Naomichi Io minh hoạ, đăng tải trên tạp chí Monthly Sunday G-X của Shogakukan, hiện đã xuất bản 21 tập tankobon.
Mâu thuẫn giữa Yuigahama với hai thành viên còn lại của CLB Tình nguyện cũng đã tạm lắng xuống. Chưa yên ổn được bao lâu, phiền phức lại gõ cửa căn phòng thêm một lần nữa. Người mang tới phiền phức, không ai khác xa lạ, chính là Zaimokuza Yoshiteru. Lời cầu cứu khẩn khiết của cậu ta kéo CLB Tình nguyện tới màn đối đầu với CLB Trò chơi trong một trận đấu khốc liệt vì danh dự.
Mùa hè cũng đã tới. Cái nóng oi ả của Chiba khiến người ta cảm thấy bức bối hơn nữa. Đấy hẳn là một phần nguyên nhân khiến thành viên của CLB Judo xin rút dần. Nhưng lý do chính lại tới từ một cựu thành viên nghiêm khắc và khó tính, khiến cho bầu không khí trong CLB Judo ngày càng ngột ngạt. Yêu cầu giúp tuyển thêm thành viên cho CLB Judo được gửi tới CLB Tình nguyện. Đại hội Judo toàn trường thấm đấm mồ hôi, nỗ lực và cả sự chua chát của thanh xuân sẽ được truyền tải trong tập 4 của Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm comic 4
Mục lục:
Chương 18: Dù vậy, Zaimokuza Yoshiteru lại đơn độc khóc than nơi vùng hoang vu (phần đầu)
Chương 19: Dù vậy, Zaimokuza Yoshiteru lại đơn độc khóc than nơi vùng hoang vu (phần cuối)
Chương 20: Cuối cùng, sự khởi đầu của cậu ấy và cô ấy cũng đến hồi kết
Chương 21: Đến bây giờ mà một vài người vẫn chưa biết mình nên quay về đâu (phần đầu)
Chương 22: Đến bây giờ mà một vài người vẫn chưa biết mình nên quay về đâu (phần giữa)
Chương 23: Đến bây giờ mà một vài người vẫn chưa biết mình nên quay về đâu (phần cuối)
Thông tin tác giả:
Naomichi Io
Ra mắt lần đầu với giải thưởng Nỗ lực và giải thưởng Nhà văn mới lần thứ 23 của tạp chí GX. Phát hành truyện ngắn lần đầu trên website chuyên phân phối truyện tranh trên điện thoại mang tên Moba Man và tác phẩm này là series đầu tay.
Wataru WATARI
Ra mắt với tác phẩm Những câu chuyện ma giành giải Nhất trong cuộc thi Light novel Shogakukan lần ba của Gagaga Bunko. Các tác phẩm chính: Những câu chuyện ma, Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm.
Ponkan8
Hoạ sĩ vẽ tranh minh hoạ. Tác phẩm chính: Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm, Sư tử không đi làm và thánh nữ đỏ, Thám tử hội học sinh Kirika.
Tải PDF tài liệu học tập đang trở thành lựa chọn phổ biến cho sinh viên và người đi làm nhờ tính tiện lợi và tiết kiệm thời gian. Tài liệu PDF cung cấp nhiều nội dung từ sách PDF, tài liệu nghiên cứu, đến giáo trình chuyên ngành, giúp người dùng dễ dàng lưu trữ và truy cập trên các thiết bị số. Việc sử dụng tài liệu PDF không chỉ giúp tăng cường kiến thức mà còn hỗ trợ học tập và làm việc hiệu quả hơn.