Cuốn sách nhỏ giản đơn và sâu lắng xoay quanh câu chuyện về Jenny trong khu vườn tâm trí của cô. Tác giả khéo léo dẫn dắt người đọc dần dần bước vào vùng mơ hồ của kí ức rồi đi sâu vào những tầng thiền tĩnh lặng để đến tận cùng là đối diện với chính mình. Phương Hoa sử dụng hình thức ngụ ngôn bộc lộ một thế giới nội tâm sâu sắc, phong phú với những suy nghĩ, mong muốn của thời thanh xuân song song cùng sự phát triển của tư duy và kiến thức. Hiện thực kỳ ảo trộn lẫn giữa hiện thực và tưởng tượng được truyền tải với một tinh thần điềm tĩnh, an nhiên trước cuộc sống nhiều biến động, thử thách.
Khu vườn của Jenny không chỉ là một không gian vật lý nơi cô ấy hít thở, dạo chơi mà còn là không gian tâm linh như là khu vườn cuộc đời, lựa chọn, thái độ và thưởng ngoạn của mỗi người. Để mà khi bạn thấy cô ấy dọn dẹp khu vườn sau một thời thiền thì khu vườn của nhiều năm tháng lãng quên lại trở nên xanh tươi với nhiều hoa trái, và tâm trí Jenny cũng tươi mới để đi ra kia, với chàng trai đang chờ để cùng Jenny đi tới hạnh phúc.
Trích đoạn
- Khi những chiếc xích được phá bỏ cũng chính là lúc ta có thể tiến tới những điều phi thường
- Cô hay lang thang tha thẩn dọc những hành lang nối giữa các tòa nhà. Những hành lang dài thăm thẳm. Jenny luôn cảm thấy nó dài như vô định. Cô cứ đi mãi, đi mãi mà không biết nó sẽ dẫn đến đâu. Có những lúc cô nhắm mắt, chầm chậm đi dọc các hành lang. Không rõ là do tưởng tượng hay cảm nhận mà cô như thấy được từng chiếc cột. Cô bắt đầu đếm: Một, hai, ba… Jenny chưa từng thử đếm các cột khi mở mắt nhưng cô tin là mình đã đếm đủ số cột khi nhắm mắt. Hành động ấy giúp cô cảm giác như được ở nhà, như đang ở trong căn hầm tối ngày nào.
- Chú ta trở thành người bạn duy nhất mà Jenny có thể chơi cùng. Chú cũng thường xuyên đến chơi với Jenny. Cứ mỗi lần chú về, Jenny lại đi cùng ra thang máy tiễn bạn. Chú ta ở trên tầng cao hơn Jenny. Vào thang máy, Jenny luôn nhanh tay hơn để bấm xuống tầng hầm. Điều đó khiến thang máy phải đi xuống dưới trước khi trở ngược lên tầng của chú bạn. Nó khiến thời gian mà Jenny giữ được bạn lâu hơn, dù chỉ là chút ít. Nó cũng đồng nghĩa với việc thời gian khi cô quay trở lại với sự cô đơn sẽ giảm đi.
- Cô biết không, cùng một hình ảnh, âm thanh, mùi vị, cảm giác nhưng mỗi người lại có thể nhận thức hoàn toàn khác nhau. Hằng ngày tôi ngồi ở đây, quan sát và cảm nhận từng chiếc lá rơi. Tôi ngắm nhìn sự chuyển động mềm mại, lắng nghe âm thanh khi chiếc lá tiếp đất. Tôi thấy nó rất đẹp. Nhưng có những con mèo khác cũng đi ngang qua chưa từng để ý đến điều đó. Tôi tự hỏi những chú mèo đó đã bỏ lỡ biết bao nhiêu thứ trong cuộc đời này?
- Tôi nhớ mọi thứ ông kể, nhưng tôi không thấy có cảm xúc gì. Các hình ảnh ở đâu đó trong tôi, giống như những thước phim tài liệu đã để trong kho lâu ngày, những thước phim không màu, không nhạc nền, không lời bình luận.
- Niềm tin giới hạn đó đã làm tôi không cất giọng trong một quãng thời gian dài của cuộc đời. Nó được xây dựng một cách vô tình. Một lần, có người nói với tôi là giọng của tôi giống giọng ngạt mũi. Từ đó trở đi, tôi không dám hát và luôn tin rằng mình không thể hát. Niềm tin đó đã bám sâu đến mức khiến tôi chưa từng nghĩ tới việc thử làm một điều tưởng như đơn giản với tất cả mọi người.
- Khi nói về nghệ thuật, tôi luôn tự cho rằng mình không có khả năng. Từ nhỏ đến lớn, tôi gần như không vẽ. Khi còn đi học, tôi hay mượn bài của bạn và căn ke lại, sau đó mới tự tô màu. Chưa ai từng khích lệ tôi rằng tôi vẽ đẹp, sáng tạo, hay giúp tôi hình dung về một điều gì đó đẹp đẽ khi vẽ. Thế nên cũng như hát, chơi nhạc, tôi tin mình chẳng có chút năng khiếu nào. Chỉ cho tới gần đây, một cậu em đã nói với tôi rằng: “Trên đời này ai chẳng biết vẽ”. Sau đó cậu ta mang đến cho tôi rất nhiều màu bột, các tuýp Acrylic cùng các dụng cụ vẽ khác. Lúc đầu, tôi thử mày mò chép lại một bức tranh “Người đàn bà cầm ô” của Claude Monet, một hoạ sĩ rất nổi tiếng ở trường phái Ấn tượng. Sau đó tôi bắt đầu sáng tác nhiều bức tranh khác cho riêng mình. Thời gian đó tôi như lên đồng. Kết quả sau hơn một tháng, tôi đã vẽ được rất nhiều tranh treo trong phòng. Một số bức sau này được tặng cho những người bạn mà tôi yêu quý.
- Một người bạn đã nói với tôi rằng tôi không những có thể hát mà còn hát rất hay. Anh đã đưa tôi vào phòng cách âm để tôi có thể hát thử mà không ai nghe thấy. Lần đầu tiên, tôi đã dám thử và sau này thử thêm nhiều lần nữa. Mãi sau này tôi mới phát hiện ra phòng đó chẳng hề cách âm. Hàng xóm xung quanh đều nghe thấy tôi hát. Phát hiện này không khiến tôi cảm thấy mình bị lừa. Thậm chí, tôi tin là mình phải cảm ơn người bạn đó. Cuối cùng, tôi đã dần gạt bỏ được nỗi sợ hát và tự cho phép mình luyện tập cho đến khi có một bản ghi âm của riêng mình, đủ khiến cho tôi vui thích mỗi khi nghe đi nghe lại. Sợi xích này đã bị phá bỏ.
- Sau một thời gian dài luyện tập, dù đã nỗ lực hết sức nhưng bà nghệ sĩ đó đã không thể đào tạo ra một tài năng nhỏ tuổi như bà mong ước. Tràn trề thất vọng, bà nói với tôi rằng: “Cháu tập như vậy thì về sau giỏi lắm cũng chỉ thành cô giáo dạy đàn. Tiếng đàn của cháu quá khô khan”. Những câu nói ấy đã khiến tôi hoàn toàn tin rằng tôi chẳng bao giờ có thể chơi đàn như một người nghệ sĩ. Và vì vậy, khi không còn thời gian qua nhà bà tập đàn nữa, tôi đã bỏ hẳn môn nghệ thuật đó.
- Tôi nhận thấy sức mạnh khi những con mèo hoang có thể tập hợp lại. Chúng tôi săn được nhiều chuột hơn, bảo vệ nhau hơn và có nhiều hoạt động hơn. Tôi đã luôn mơ ước một ngày sẽ trở thành thủ lĩnh. Tôi có thể hợp nhất bầy mèo hoang. Tôi đã mơ về điều đó hằng ngày, hằng giờ. Tôi hình dung được những khuôn mặt hạnh phúc của từng chú mèo. Tôi cũng hình dung mình phải làm gì, rõ ràng và chi tiết như tôi đang làm thật. Tôi đã nỗ lực cố gắng trong suốt nhiều năm trời. Cuối cùng, cái thế giới tưởng tượng đó của tôi đã trở thành hiện thực.
- Trông tôi dường như tự tin, dường như ổn, nhất là khi hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp, bên gia đình, bên những người bạn đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Nhưng khi đã đi qua một chặng đường dài trong sự nghiệp, đã xa khỏi quãng thời gian đầy khao khát song vô lo vô ưu, đầy mục tiêu phải hoàn thành song cũng đầy lựa chọn để được cảm thấy mình tự do, giờ đây, khi đã đạt tới phần lớn các mục tiêu, được làm chủ cuộc sống của mình, hay nói đúng hơn, phải làm chủ cuộc sống này, tôi mới nhận ra, những sợi xích vẫn còn đó, len lỏi trong tiềm thức, trói buộc những phần sâu thẳm nhất, khiến vương quốc tâm trí mà tôi tưởng mình được cai quản với quyền lực tối cao hoá ra chỉ là một nhà tù khổng lồ, giam tôi trong sự cô đơn mà ngay cả chính tôi đôi khi cũng không tự nhận ra.
- Khi ấy, hằng ngày, tôi cuộn tròn dưới những tia nắng ban mai. Khoảnh khắc tận hưởng mùi thơm từ bộ lông được sưởi ấm luôn làm tôi khoan khoái. Tôi đã nghĩ mình là chú mèo HẠNH PHÚC. Suốt ngày tôi cứ ăn, chơi rồi lại nằm ngủ. Đến một ngày, tôi bỗng thấy nhàm chán. Có lẽ vì TÔI CHẲNG LÀM GÌ CẢ.
- Sau này tôi mới nhận ra, sự thoả mãn nhất thời chỉ làm tôi khoan thoái chốc lát, chứ nó không mang tới hạnh phúc thực sự. Nhưng khi làm nhiều hơn các việc có ích, nhất là giúp cho người khác, tôi thấy cuộc sống vui vẻ hơn nhiều.
- Từ nhỏ, mẹ luôn nói với tôi rằng: Ngày sinh của tôi là ngày của một sựkiện lịch sử mang tính bước ngoặt. Ngày đó cũng là ngày sinh của một thiên tài. Vì vậy, tôi sẽ làm được nhiều điều lớn lao trong cuộc đời. Lời nói đó in đậm vào tâm trí và sau này đã luôn theo tôi. Tôi tin tưởng rằng có một sứ mệnh mà tôi phải tìm kiếm và hoàn thành. Tôi phải làm được điều gì đó lớn lao cho mọi người.
- Cha tôi còn dạy tôi cách như nghĩ thật nhiều về bài toán trước khi đi ngủ. Tôi có thể tìm ra lời giải vào sáng ngày hôm sau.
- Chà, những mục tiêu đã thiêu đốt cô. Sẽ không bao giờ có đủ nước để thoả mãn cơn khát này, Jenny à.
- Ồ, xin lỗi. Đến đâu rồi nhỉ? À, chúng tôi đã chia nhỏ mục tiêu. Tuần thứ nhất, dọn sạch chuột trong vườn. Tuần thứ hai, dọn sạch tòa biệt thự hàng xóm. Tuần thứ ba đi lùng bạc hà mèo, vì lũ chuột đã nghe tin về chúng tôi. Tuần thứ tư ập vào nhà tiếp theo… Và cứ như vậy cho đến khi các nơi được sạch sẽ không còn bóng chuột. Mỗi tuần, chúng tôi ngồi lại và xem lại kết quả. Cả hội đều vui vì những kế hoạch nhỏ dần đưa chúng tôi đến gần mục tiêu cuối cùng.
- Khu vườn giúp tôi kết nối với tự nhiên. Chỉ cần ngắm một giọt sương sớm long lanh, đọng trên một cánh hoa hồng đỏ thắm, khẽ run lên trước một cơn gió chớm đông se lạnh, lắng nghe những tiếng ve kêu râm ran gọi mùa hè tới, thưởng thức mùi thơm nồng nàn hòa quyện của các loài hoa. Kết nối với thiên nhiên giúp tôi nạp thêm nhiều năng lượng.
- Những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuyên qua màn sương mỏng manh, hòa vào làn mây trắng huyền ảo. Trời se se lạnh cùng với không khí âm ẩm hơi sương làm Jenny khẽ rùng mình. Cô tự vòng tay qua người và bước tiếp tới chiếc cầu gỗ nhỏ nhìn ra hồ. Nước hồ trong vắt. Dưới tác động của khúc xạ ánh sáng, từng góc hồ ánh lên lấp lánh. Trong không gian yên tĩnh, cả gam màu xanh đủ sắc độ của lá cây soi bóng xuống hồ, mờ mờ ảo ảo qua làn sương. Cô cảm thấy cả không gian này thuộc về mình, và cả dãy đồi kia nữa, to lớn như bàn tay ôm trọn lấy viên ngọc mặt hồ lấp lánh. Những tia nắng lách qua từng nhành cây kẽ lá. Xa xa, mặt trời mỗi lúc một rõ hơn, đồng thời không gian cũng dần ấm lên. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu và cảm nhận rõ làn gió nhẹ đang mơn man trên khuôn mặt mình.
- Khi ánh hoàng hôn vừa tắt, Jenny quay lại khu trại dọc theo con đường mòn trong rừng. Những ánh sáng loé lên như những ngôi sao nhỏ, phát ra từ những bóng đen đang lướt nhanh qua những hàng cây thẳng tắp. Jenny mỉm cười khi đếm được có tới năm, sáu chú nai đang di chuyển.
Trong sự hợp nhất sâu sắc với tự nhiên, Jenny cảm thấy một sự khoan khoái nhẹ nhàng lan toả khắp cơ thể.
- Cô rất hay khen Galant mỗi khi có thể. Cô nói ra những điều cô yêu mến và trân quý ở Galant. Cả hai đã hiểu được NGÔN NGỮ TÌNH YÊU của nhau và giúp nhau đạt được điều mà người kia muốn.
- Galant và Isa đã bù đắp và làm mọi thứ cùng với nhau. Sự KẾT HỢP CỦA HAI NGƯỜI đã khiến mọi việc có kết quả TỐT HƠN.
- Tôi đã phân biệt được kẻ thù của hôn nhân: SỰ ÍCH KỶ, NHỮNG KỲ VỌNG KHÔNG THỰC TẾ. Tôi cũng biết cần dành sự ÂU YẾM, TÔN TRỌNG cho người bạn đời và cả hai cùng biết CHIA SẺ, HY SINH để có một mái ấm thực sự.
- Lúc nào đó có thể, cô hãy dọn lại khu vườn. Một khi khu vườn được trở lại như xưa, cô sẽ lại thấy những bông hoa hồng khoe sắc mỗi sớm mai. Hương thơm nồng nàn của những bụi hoa sẽ lại kéo từng đàn ong, đàn bướm dập dìu bay về. Ánh nắng rồi lại chiếu xuống từng kẽ lá gốc cây, thiêu đốt những đám rêu mốc. Thảm cỏ xanh đầy sức sống sẽ mọc trở lại từ những đám mùn lá ẩm ướt lâu năm.
- Tôi bắt đầu để ý nhiều hơn đến những cảm xúc của mình. Những cảm xúc ấy lúc đến, lúc đi, lúc kéo dài, lúc thì chỉ thoáng qua trong tích tắc. Tôi dần dần cảm nhận được khi nào tôi bắt đầu vui, khi nào sự chán chường qua đi, khi nào sự ham muốn đến, hay khi nào cơn tức giận vừa chớm khởi lên. Chúng như những đợt sóng trong lòng lúc dâng lên, lúc lại hạ xuống. Tôi đã đuổi theo những cơn sóng ấy bao ngày qua. Giờ đây, tôi ngồi xuống, ngắm nhìn chúng. Tôi không còn thấy khát khao chúng nữa. Tôi thấy trong lòng thật thoải mái.
- Tự trong sâu thẳm trái tim mình, tôi đã trải nghiệm được những thứ xúc cảm ấy và từ đó đúc kết được những điều hiển nhiên mang tính quy luật của nó. Sự bừng tỉnh của lý trí đã đến và mang lại cho tôi sự trưởng thành trong cảm xúc…
Về tác giả:
Thành đạt và xinh đẹp – Trần Phương Hoa mang Khu vườn của Jenny dành tặng cho những người phụ nữ bị tổn thương về tinh thần và tất cả những ai khát khao vươn lên, dám ước mơ và chinh phục thử thách để tìm kiếm thành công và hạnh phúc như cô. Đã từng tu nghiệp ở Pháp, về nước, cô giữ vị trí quản lý và lãnh đạo nhiều năm cho các quỹ đầu tư tài chính, doanh nghiệp lớn và trường đại học.
Là người làm việc nhiều năm trong môi trường kinh doanh và đầu tư, sự thông minh và quyết liệt của Phương Hoa hiển lộ trong từng con chữ, trong mỗi thông điệp. Cô đã in dấu chân mình ở nhiều quốc gia như Nga, Estonia, Latvia, Pháp, Monaco, Thụy Sĩ, Tây Ban Nha, Ý, Anh, Thụy Điển, Na-uy, Đan Mạch, Luxembourg, Bỉ, Hà Lan, Mỹ, Hồng Kông, Malaysia, Lào, Thái Lan, Trung Quốc, Philippines, Singapore, Trung Quốc, Thái Lan, Hàn Quốc, Ấn Độ, Đài Loan, cuốn sách đầu tay của Phương Hoa vì thế cũng trải dài qua những khu vực địa lý khác nhau, mang lại cho người đọc những trải nghiệm phong phú.
Phương Hoa cùng lúc theo học sau Đại học tại Học viện Quốc gia Khoa học ứng dụng Lyon ( (INSA) / Pháp ở cả hai chuyên ngành là Viễn thông từ năm 1999 đến 2005 và Hệ thống Thông tin từ năm 2003 đến năm 2005 rồi tiếp tục Trường Đại học Sư phạm Lyon / Pháp trong chuyên ngành Tiền tệ, Tài chính và Kinh tế Quốc tế vào năm 2005 – 2006. Cô thành thạo tiếng Pháp và tiếng Anh. Nền tảng học thuật sâu rộng và kinh nghiệm nghề nghiệp đa dạng là nguồn nguyên liệu dồi dào cho không chỉ cho Khu vườn của Jenny mà còn nhiều dự án hứa hẹn trong tương lai.
Tải PDF tài liệu học tập đang trở thành lựa chọn phổ biến cho sinh viên và người đi làm nhờ tính tiện lợi và tiết kiệm thời gian. Tài liệu PDF cung cấp nhiều nội dung từ sách PDF, tài liệu nghiên cứu, đến giáo trình chuyên ngành, giúp người dùng dễ dàng lưu trữ và truy cập trên các thiết bị số. Việc sử dụng tài liệu PDF không chỉ giúp tăng cường kiến thức mà còn hỗ trợ học tập và làm việc hiệu quả hơn.